Convertor: Vo Vo

Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Cho dù Chử Hồng Quang biết rõ Diệp Bạch chính là cố ý khích bác ly gián nhưng lời nói của Diệp Bạch ông ta nghe vẫn hiểu được.

Khoảng thời gian này Chu Văn Bân đúng là có chút quá đáng, nhiều lần không đem ông ta là chủ tịch công ty này coi ra gì, ông ta thậm chí còn nghe nói, Chu Văn Bân cùng người của tập đoàn Diệp thị âm thầm tiếp xúc qua lại…

Nghĩ tới đây, Chử Hồng Quang rốt cuộc mở miệng nói: “Văn Bân, cậu đem thủ tục còn có hợp đồng giao ra đi, chuyện này tôi đã quyết định rồi không cần bàn cãi gì nữa.”

“Nhưng là, Chử tổng…”

Sắc mặt của Chử Hồng Quang đột nhiên âm trầm xuống: “Làm sao hiện tại ngay cả một nghệ sĩ nhỏ tôi đều không có quyền điều động được sao nếu cậu không nguyện ý vậy liền đem Cung Húc đổi cho người đại diện Diệp đi!”

Lại có thể nói ra được những lời này, có thể thấy Chử Hồng Quang thực sự đã tức giận lắm rồi.

“Sao lại thế… Chử tổng tôi không phải là có cái ý này… Tôi… Tôi liền đi sắp xếp đây…” Để tránh tiếp tục chọc giận Chử Hồng Quang, Chu Văn Bân chỉ có thể nhượng bộ.

Chử Hồng Quang lạnh giọng rên lên một tiếng, cúp cuộc gọi video.

Xem ra, đem Diệp Bạch qua đó là đúng, nếu ở Quang Diệu tiếp tục để cho Chu Văn Bân một mình độc quyền chiếm lĩnh như vậy dù sao đó cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì, một khi Chu Văn Bân có dị tâm, toàn bộ Quang Diệu cơ hồ đều sẽ bị móc sạch.

Nhưng tiểu tử tên Diệp Bạch này còn quá trẻ khí thịnh, hành động theo cảm tính quá nhiều, vì muốn lấy người kêu là Lạc Thần kia mà ngay trước mặt Chu Văn Bân nói chuyện thẳng thắn như vậy, thật sự là đáng chú ý, cậu ta có thể kềm chế được Chu Văn Bân trong một khoảng thời gian đây.

Kết thúc cuộc gọi video xong, Chu Văn Bân hung tợn gọi điện thoại, để cho trợ lý cùng luật sư qua tới xử lý tiếp nhận những công việc có liên quan tới Lạc Thần.

Thời điểm ký tên, ánh mắt của Chu Văn Bân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản quả thật là hận không thể đưa cô đi ăn tươi nuốt sống.

Đáng chết, thịt vịt đã đến miệng rồi còn bị bay đi!

Toàn bộ họp đồng của Lạc Thần được chuyển tới danh nghĩa của cô đều đã được xử lý xong sau đó, Diệp Oản Oản cầm lấy họp đồng quơ quơ, câu môi đứng lên nói “Chu tổng giám, đa tạ!”

Sự tình phát sinh đến mức này thật sự là quá đột ngột, cho đến khi trong họp đồng mới ký xuống tên của mình, Lạc Thần vẫn như cũ có chút chưa tỉnh hồn lại được, nhìn thấy Diệp Bạch đã xoay người rời đi, mới chợt thanh tỉnh lại, theo bản năng liền đi theo cô.

Mới vừa bước chân ra khỏi phòng, sau lưng liền truyền tới âm thanh âm trầm của Chu Văn Bân: “Lạc Thần, cậu tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ càng đi! Cậu thật sự muốn làm với người đại diện này, chưa dứt sữa lại không có chút tư chất nào như vậy sao?”

Bước chân của Lạc Thần dừng lại một chút, bất quá chỉ một giây, liền theo phương hướng của Diệp Bạch mà đi…

“Phanh ——” một tiếng vang thật lớn, trong phòng làm việc truyền tới âm thanh đạp ngã bàn của Chu Văn Bân.

Trong công ty đứa trẻ thuận mắt ông ta còn lại rất nhiều, ông ta muốn chơi ai bộ dáng gì không có cơ chứ

Lạc Thần đều đã hai mươi mốt tuổi rồi, đã sớm không thể so được với năm đó, ông ta chẳng qua chỉ là bởi vì không chiếm được nên mới một mực nhớ nhung nhất định phải đoạt tới tay, ai biết được tiểu tử này lại có thể không biết phải trái như vậy cơ chứ!

Được! Rất tốt! Ông ta ngược lại muốn nhìn một chút xem nếu Lạc Thần đi theo Diệp Bạch có thể có được loại kết quả gì!

Trong phòng làm việc ở lầu hai.

Dù sao cũng là Chử Hồng Quang tự mình đưa người xuống, ngoài mặt vẫn là phải làm đúng mức, phòng làm việc của Diệp Oản Oản mặc dù không có lớn hay xa hoa như Chu Văn Bân, nhưng điều kiện cũng tương đối khá, rộng rãi giản lược, ánh sáng quang đãng đầy đủ.

“Tự mình xử lý một chút đi” Diệp Oản Oản từ trong một cái trong ngăn kéo lôi ra một cái hòm thuốc.

Lạc Thần vùi đầu xuống, không nói một tiếng nào tự mình rửa sạch vết thương cho chính mình, sau đó đơn giản tại chỗ băng bó lại vết thương một chút.

Diệp Oản Oản kéo ghế ra, ngồi trước bàn làm việc, ung dung thản nhiên mà quan sát người đàn ông trước mắt một cái.

Nói là đàn ông, cô ngược lại cảm thấy dùng từ thiếu niên càng thích hợp hơn.

Bởi vì giờ khắc này Lạc Thần mà cô nhìn thấy cũng giống như người trong hình ba năm trước đây người thiếu niên kia cơ hồ không có chút nào khác biệt hết.