Convertor: Vo Vo

Editor: Hyna Nguyễn

Diệp Oản Oản câu câu khóe môi của mình, liếc nhìn Lâm Hạo đã sợ đến mức sắc mặt bắt đầu trắng bệch, tiếp tục đối với điện thoại mở miệng nói: “Nhưng đối phương là nghệ sĩ dưới trướng của Chu tổng giám đó!”

“Cái gì nghệ sĩ hạng hai, tùy tiện tôi phong sát sao?”

“Được, đa tạ Chử tổng trước nhé.”

Nghe đến đó, Lâm Hạo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lúc này bước một bước dài vọt tới trước mặt của Diệp Bạch, “Nguời đại diện Diệp a! Tôi sai lầm rồi! Là tôi nhất thời xúc động không suy nghĩ kĩ càng! Mới vừa rồi tôi không nên đối với anh bất kính như vậy! Cầu xin anh cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa! Lần sau tôi cũng không dám làm bậy như vậy nữa đâu!”

Lâm Hạo vào lúc này đã hoàn toàn hoảng hồn làm gì còn có phân nửa phách lối mới vừa rồi nữa.

Diệp Bạch gọi cuộc điện thoại này giống như một cái búa tạ thoáng cái đánh anh ta thức tỉnh!

Bởi vì trở thành một hiện tượng bùng nổ trong một bộ phim, cho nên anh ta bắt đầu có không ít người mới muốn nịnh hót lấy lòng mình, anh ta gần đây quá mức đắc ý lại quên mất chính mình bây giờ bất quá cũng mới chỉ là một nghệ sĩ hạng hai mà thôi.

Mà Diệp Bạch là người mà Chử tổng tự mình đưa xuống, ngay cả anh Bân gần đây đều tránh mũi nhọn này, ngoài mặt cũng không dám cùng Diệp Bạch đối nghịch, mặc dù Diệp Bạch cũng đã xin phép qua Chử tổng rồi nhưng lấy cá tính của anh Bân sao có thể chịu buông tha cho Lạc Thần được. Ngày hôm qua anh Bân còn có thể bắt anh ta để đổi lấy Lạc Thần, rồi hôm nay liền có thể trực tiếp buông tha anh ta.

Anh ta thực sự có thể sẽ bị phong sát hoàn toàn mất!

Diệp Oản Oản tự tiếu phi tiếu nhìn đối phương một cái rồi nói: “Người anh nên nói xin lỗi không phải là tôi.”

Lâm Hạo sầm mặt lại, gắt gao nắm tay thành quả đấm, cuối cùng vẫn chuyển hướng về phía Lạc Thần, từng chữ từng chữ mở miệng nói: “Tiền bối Lạc Thần, thật xin lỗi, xin anh tha thứ sự vô lễ của tôi!”

Nói xong lập tức khẩn trương không dứt mà nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Bây giờ tôi hy vọng anh Diệp có thể cùng Chử tổng lần nữa nói rõ một chút! Tôi thực sự biết lỗi rồi!”

Diệp Oản Oản dường như lúc này mới hài lòng, vì vậy, đem điện thoại di động trong lòng bàn tay mở ra, đưa đến trước mặt của anh ta.

Sau đó, bao gồm Lâm Hạo cùng tất cả mọi người bên trong đều nhìn thấy, trên điện thoại di động là hình ảnh màn hình chính của điện thoại, Diệp Oản Oản vừa rồi căn bản không có gọi một cuộc điện thoại nào cả.

Lâm Hạo như một tên ngu ngốc há to miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại di động của Diệp Oản Oản, sau khi phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra, gương mặt anh ta phồng thành màu gan heo.

Anh…anh ta lại có thể bị chơi xỏ!!!

Cái tiểu bạch kiểm đáng chết này, lại có thể lợi dụng anh ta làm trò khỉ!

Lâm Hạo giận đến phổi cũng sắp muốn nổ, đang tức giận muốn lên tiếng mắng chửi, lại đối mặt với ánh mắt ác liệt lạnh như băng của Diệp Bạch: “Đây chỉ là một lời cảnh cáo thôi, nếu anh còn tiếp diễn tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.”

Diệp Bạch đã nói bóng gió như vậy rồi nếu như anh ta còn dám khiêu khích, Diệp Bạch thực sự sẽ làm tiếp chuyện mà lúc nãy chưa có làm.

Nếu Diệp Bạch thực sự gọi điện thoại thì kết quả sau đó Lâm Hạo cũng không muốn tưởng tượng thêm nữa.

Nghĩ tới đây, Lâm Hạo nhất thời rối rắm ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, đẩy người bên cạnh ra nổi giận đùng đùng mà bước đi.

Những người khác thấy được thủ đoạn của người đại diện mới nhậm chức này, sau đó làm gì còn có ai dám ở lại tiếp tục hóng chuyện nữa, tất cả đều tan tác như chim muông.

Dù sao so với Lâm Hạo, bọn họ chẳng là cái thá gì cả. 

Lạc Thần nhìn trong nháy mắt toàn bộ những người phòng chụp ảnh tan rã mỗi người một nơi, lại liếc nhìn người đại diện trước mặt mình vẫn như cũ một mặt phong khinh vân đạm, trên bả vai của Lạc Thần phảng phất vẫn còn sót lại nhiệt độ mới vừa rồi bàn tay kia chạm qua

Anh sớm đã hình thành thói quen đối diện với mấy chuyện như thế này, đây là lần đầu tiên có người ra mặt giúp đỡ anh một người không có chút giá trị nào như vậy.

Lúc này, nhiếp ảnh gia đứng ở bên cạnh đang trơ mắt nhìn Diệp Bạch vị quan mới nhậm chức hủy bỏ người gây chướng ngại đầu tiên đối với Lạc Thần, sợ mình trở thành người thứ hai, vội vàng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán nhanh chóng đi tới giải thích: “Thật ngại quá anh Diệp, ngày hôm qua anh đã hẹn trước rồi, nhưng bởi vì nhóm này người mới được bên tổ tuyên truyền nói là rất quan trọng nên yêu cầu được chụp trước, bên đó thúc giục tôi tương đối gấp cho nên tôi mới để cho bọn họ chụp trước, mong anh Diệp thông cảm nha!”

Diệp Bạch dứt khoát không cần bắt anh ta đưa ra lý do biện giải cho hành động của  mình, kéo cái ghế ngồi xuống, trực tiếp mở miệng nói: “Bắt đầu làm việc!”

“Được rồi!” Nhiếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thúc giục mọi người chuẩn bị, cùng lúc đó, Lạc Thần cũng được mang vào trong phòng hóa trang thay đổi quần áo.