Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Thời gian làm việc của người đại diện là tự do, cũng không cần mỗi ngày đều ở tại công ty, Diệp Oản Oản đem khóa trình huấn luyện cùng với huấn luyện viên thể hình cùng bác sĩ dinh dưỡng an bài xong cho Lạc Thần, lại ở trên mạng đăng tin thông báo tuyển dụng đội nhân viên cho Lạc Thần, ngay sau đó liền đón xe đi đến tập đoàn Tư thị.

Thư kí trực tiếp mang cô hướng phòng làm việc tổng giám đốc đi tới.

Nhận ra được vị này cùng tổng giám đốc nhà mình có quan hệ thần bí, nhìn vị tiên sinh này hôm nay dường như có tâm sự, thư kí thử mở miệng thăm dò: “Diệp tiên sinh, ngài hôm nay nhìn qua thật giống như có chút phiền lòng “

Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái cũng không phủ nhận đáp: “Đúng a! Phiền lòng…”

Thư kí nháy mắt một cái hỏi tiếp: “Thế nào xảy ra chuyện gì sao?”

Chẳng lẽ là tổng giám đốc hắn… Lại cáu kỉnh

Thư kí chỉ nghe được thanh niên dung nhan tuyệt đẹp bên cạnh mình ai oán thở dài đáp: “BOSS nhà cậu dáng dấp quá trêu người rồi…”

Thư kí: “…” Hắc

Vì sao giọng điệu này… Lại cho hắn cảm giác bởi vì bạn gái mình có dáng dấp xinh đẹp mà phiền não vậy chứ…

Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Thời điểm Diệp Oản Oản đi vào, Tư Dạ Hàn còn có một chút việc chưa có xử lý xong, đang ở trước máy vi tính không biết cùng người nào gọi cuộc gọi video.

Diệp Oản Oản tự giác đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, một bên ngồi chờ, một bên nâng cằm lên nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn đang ngồi trước bàn làm việc đeo tai nghe Bluetooth, lưu loát nói chuyện đến ngẩn cả người.

Phía sau anh là một mảnh cửa sổ nhỏ nhắn, chân trời lửa đốt sáng mờ, cùng với vẻ thanh lãnh cực kỳ của gương mặt tạo thành sự đối lập rõ ràng, trở nên một hình ảnh đẹp đến mức tận cùng.

Chỉ cần gương mặt thôi, cũng không cần nhắc tới đỉnh lông mày đẹp đẽ con ngươi đen mà sâu thẳm, đôi môi nhỏ bé thật sự là hoàn mỹ không một tì vết nào, thật không có lời nào có thể hình dung về dung mạo tuyệt thế này được.

Rõ ràng chẳng qua là tùy tùy tiện tiện mà ngồi ở chỗ đó mà thôi, trên mặt cũng bao trùm lạnh lẽo như băng tuyết không có một tí nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ liếc mắt một cái lại để cho người nhìn có loại cảm giác dù đã nhiều lần trải qua phồn hoa nhân gian cũng không bằng bữa tiệc sắc đẹp trước mắt này…

Diệp Oản Oản chật vật mà thu hồi tầm mắt lại, gần như đem gò má chôn vào trong lòng bàn tay.

Làm bậy a… Chói mắt… Cái này cũng quá chói mắt đi…

Chói mắt như vậy làm sao để cho cô mang trở về được đây?

Nếu mang về để cho ba mẹ cô thấy được, vẫn không thể họ sẽ bận tâm đến mức nào nữa đây?

Thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được…

Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn là không có lựa chọn phòng ăn cao cấp để ăn bữa tối dưới ánh nến, mà là đến một quán rượu.

Rõ ràng đó là nơi không hề hợp với khí chất của Tư Dạ Hàn nhưng ở trong hoàn cảnh huyên náo như vậy, Tư Dạ Hàn tồn tại giống như là một nơi đào nguyên yên tĩnh, thấm vào ruột gan.

Diệp Oản Oản đang ôm lấy đầu, nhìn chằm chằm mỹ nam nhân ngồi đối diện rầu rĩ không dứt mà than thở, sau đó chỉ thấy Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm để ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên, thân thể áp vào phía sau chỗ dựa trên ghế sa lon, ánh mắt muốn lấy tâm của người khác chợt rơi vào trên mặt của cô, đôi môi nhỏ bé khẽ mở: “Nhìn đủ rồi chứ?”

“Khụ khụ khụ…” Diệp Oản Oản đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó đột nhiên lại có một trận cuồng ho khan, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình không chút kiêng kỵ nào nhìn Tư Dạ Hàn, lúng túng mở miệng nói: “Gì chứ… Anh đẹp mà!”

Diệp Oản Oản rốt cuộc ổn định lại tinh thần, chuẩn bị nói chính sự: “Bảo Bảo a, tối ngày hôm qua lời em nói ở trên tiệc mừng thọ của ông nội anh đều nghe được rồi đúng không? Chuyện em giải trừ hôn ước với Cố Việt Trạch đó…”

Tư Dạ Hàn: “Ừm.”

Nhìn biểu tình của Tư Dạ Hàn, chắc là tâm tình không tệ.

Ánh mắt của Diệp Oản Oản nhất thời sáng một cái, thử thăm dò mở miệng: “Vậy… Biểu hiện của em tốt như vậy lại biết điều như vậy, em có thể nói một yêu cầu nho nhỏ hay không”

Tư Dạ Hàn nhấp miếng rượu, liếc cô một cái: “Nói một chút.”