Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Hàn Thiên Vũ nghe vậy ngẩn ngơ: “Hình dung… Cô ấy sao…”

Diệp Oản Oản trong nháy mắt cũng ngây dại, cũng phản ứng lại mình mới vừa nói cái gì, đúng là cái miệng hại cái thân mà >_<.

Càng chột dạ càng hoảng, càng hoảng lại càng dễ bị lộ!

Diệp Oản Oản vội vàng nói: “Không phải… Ý của tôi là… Hình dung nhà chúng ta ở như thế nào á?”

Hàn Thiên Vũ hoài nghi mà hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi cũng không xác định được rốt cuộc là cô gái đó có phải là ở khu nhà cùng chúng ta hay không …”

“Khục, nha, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu, Cung Húc nói thế nào a? Nói không chừng tôi đã từng thấy cô ấy thì sao?!” Diệp Oản Oản vội vàng đổi chủ đề.

Hàn Thiên Vũ đến phòng khách ngồi trên ghế salon, mở WeChat trong điện thoại di động ra, sau đó tiện tay đưa cho cô, một mặt mỏi mệt day day bên huyệt thái dương, nói: “Tối hôm qua tôi thiếu chút nữa bị tiểu tử kia cho hành hạ cho điên rồi, tự cô nghe đi!”

Diệp Oản Oản nhận lấy điện thoại di động, sau đó liền nhìn thấy cuộc trò chuyện riêng của Hàn Thiên Vũ cùng Cung Húc được ghi lại, Cung Húc gửi cho Hàn Thiên Vũ vô số đoạn ghi âm ghi lại những tin tức mà hắn có được, ngay cả khi đến rạng sáng vẫn còn đang gửi phát qua.

Diệp Oản Oản đem những đoạn giọng nói kia mở ra, chỉ nghe được…

[Cung Húc: Anh Vũ! Nhờ cậy anh nhờ! Giúp tôi suy nghĩ thật kỹ một chút xem có thấy qua cô ấy hay chưa! Tôi thực sự cảm thấy rất có thể cô ấy ở một trong những căn hộ nơi này, thậm chí có khả năng chính là hàng xóm của anh cũng nói không chừng đấy chứ!]

Diệp Oản Oản: “…”

Cái loại trực giác này… Có phải là quá đáng sợ hay không a…

[Cung Húc: Cô ấy khi đó mặc áo đầm màu trắng, ống tay áo cùng cổ áo đều được thêu hình, giày cao gót màu hồng, tóc được thắt bím cột thành đuôi ngựa, da thịt trắng mị, ánh mắt giống như là bánh ngọt hạnh nhân, miệng đầy đặn giống như thạch rau câu…]

Diệp Oản Oản: “…”

Cái này là loại hình dung quái quỷ gì đây chứ?

[Cung Húc: Vũ Vũ! Anh đừng không để ý tới tôi mà! Nếu như tôi không tìm được cô ấy, cuộc đời của tôi chính là một mảnh hư vô như sa mạc! nên anh nhất định phải giúp tôi tìm một chút a! Nếu anh tìm được cô gái đó anh muốn tôi làm cái gì cũng được!]

[Cung Húc: Gào! Anh Vũ anh đã ngủ chưa? Tôi không ngủ được a a a! Trong giấc mơ của tôi tất cả đều là hình ảnh của cô gái đó! Tôi mua mứt hoa quả của cả thế giới nhưng đều không tìm được cô ấy, tôi nên làm cái gì đây?]

[Cung Húc: Anh Vũ! Tôi lại gặp ác mộng rồi! Nằm mơ thấy cô gái của tôi bị một đại ma vương bắt nhốt giam dữ lại! Tôi muốn đi cứu cô ấy a!]

Diệp Oản Oản: “…”

Lại nói đúng…

Phía sau còn có vô số đoạn ghi âm lại giọng nói của Cung Húc, Diệp Oản Oản quả thật là nghe đến nổi đầu đều đau kinh khủng, thật sự vô cùng đồng tình mà hướng về Hàn Thiên Vũ – người bị quấy rầy cả đêm nhìn một cái rồi nói: “Cái tên này thực sự là…”

Một lời khó nói hết.

Hàn Thiên Vũ bật cười nói: “Tôi coi như có biết cô bé kia là ai, cũng không có khả năng nói cho hắn biết, đỡ lại thêm một cô gái nữa bị hắn gieo họa!”

Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, kiên quyết tỏ vẻ đồng ý với hành vi chính nghĩa của Hàn Thiên Vũ: “Không sai không sai!”

Hàn Thiên Vũ suy nghĩ một chút, trầm ngâm mở miệng nói: “Bất quá, cách cư xử của Cung Húc lần này so với trước đó đúng là có chút không giống, ngày trước tên Cung Húc kia chỉ là người không có liêm sỉ, ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng lại chưa bao giờ chủ động theo đuổi qua một người đàn bà nào cả, lý do là ngại phiền toái, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn chủ động, còn điên cuồng như vậy…

Bất quá, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a, ai biết được lần này hắn có thể có mấy phút nhiệt tình chứ!”

Hàn Thiên Vũ nói xong, lúc này rốt cục mới nhớ tới nói chuyện chính sự, nghiêm nghị nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính sự rồi, Lạc Thần sẽ chuẩn bị đi đến đoàn làm phim 《 Kinh Long 2》 thử máy, Chu Văn Bân tuyệt đối sẽ không để yên mọi chuyện, tám chín phần sẽ cho người khác làm ngáng chân cậu ấy, hơn nữa rất có thể sẽ lợi dụng người bên Cung Húc, cậu nhớ phải cẩn thận một chút!”

Diệp Oản Oản cẩn thận gật đầu đáp: “Cảm ơn, tôi biết rồi!”