Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————————————–

Thanh Thanh chết là một trong những chất xúc tác làm thay đổi lớn nhất tâm tình của Lâm Lạc Trần, cũng là cấm kỵ lớn nhất trong lòng Lâm Lạc Trần.

Sau khi Lâm Lạc Trần gia nhập Tà giáo, cả người tính tình đại biến, đoạn tình tuyệt yêu.

Mãi đến khi, trong một lần chiến đấu, Lâm Lạc Trần ngoài ý muốn phát hiện một một vị nữ đệ tử của giáo phái tên là Mạnh Tiểu Nhu, tướng mạo cùng Thanh Thanh rất giống nhau.

Bởi vì Mạnh Tiểu Nhu cùng nữ tử mà mình mến yêu tướng mạo tương tự nên Lâm Lạc Trần không có giết nàng, mà là đưa nàng dẫn tới trong lều của mình dưỡng thương.

Trong quá trình hai người chung đụng, Mạnh Tiểu Nhu dần dần phát hiện Lâm Lạc Trần cùng với đại ma đầu trong ấn tượng của chính mình hoàn toàn khác nhau, càng lâu ngày sinh tình, sinh tình yêu.

Mà Lâm Lạc Trần cũng lâm vào sự dằn vặt của bản thân, biết rõ nàng không phải là Thanh Thanh, nhưng vẫn không nhịn được từ trên người nàng tìm cái bóng của Thanh Thanh, thậm chí đối với nàng sinh ra tình cảm…

Hôm nay màn diễn này, chính là một tuồng kịch Mạnh Tiểu Nhu tỏ tình đối với Lâm Lạc Trần.

“3, 2, 1! Bắt đầu!”

Quay phim bắt đầu, trong rừng cây.

Nữ hài một thân váy màu xanh nhạt, mặt mũi đáng yêu, nam nhân một bộ hắc bào, khuôn mặt lạnh giá giống như băng nguyên bên trên trắng ngần tuyết đọng.

Nữ hài si mê nhìn chăm chú nam nhân trước mắt mình, hoàn toàn không cách nào che giấu đáy mắt ái mộ, hai gò má ửng đỏ mà mở miệng: “A… A Trần… Ta thích ngươi…”

Đối mặt với đại ma đầu trong mắt mọi người này, trên mặt của nữ hài lại không chút nào chán ghét cùng căm ghét, chỉ có tràn đầy sự sùng bái, một hình tượng tiểu nữ hài tràn đầy tình yêu mà tinh tế được diễn viên nữ thể hiện quá tốt.

Sau đó, ống kính nhắm ngay Lạc Thần.

Lúc này Lạc Thần hẳn là nên lộ ra khiếp sợ, quan trọng nhất là, lộ ra ái hận đan xen quấn quít, cùng với một phần nguyên bản tình cảm vốn đã mất đi, bộc lộ vẻ luống cuống cùng ngượng ngùng mà một chàng trai nên có, còn lộ ra cảm giác không chân thật.

Nhưng mà, giờ phút này, trên mặt của Lạc Thần, vẫn hoàn toàn lạnh lẽo, chẳng qua là chân mày hơi hơi nhíu lại, nhưng biểu tình rõ ràng có chút cứng ngắc…

“Cut!” Đạo diễn ném kịch bản trong tay xuống đất: “Mười bảy lần rồi! Vai diễn đơn giản như vậy, cậu rốt cuộc còn muốn quay bao nhiêu lần nữa? Lạc Thần, cậu còn có thể quay nữa hay không! Không thể quay liền thừa dịp còn sớm mà cút đi!”

Mấy ngày nay Lạc Thần cùng Mạnh Tiểu Nhu diễn chung với nhau vẫn luôn không thuận lợi, hôm nay đã quay liên tục cả một ngày rồi, Tống Kim Lân rốt cuộc bộc phát sự tức giận của mình.

Tống Kim Lân ngày thường đều là một bộ dáng văn nhược thư sinh, nhưng chi khi bắt đầu quay phim liền phi thường nghiêm khắc, mắng chửi người cũng không chút lưu tình.

Sắc mặt của Lạc Thần một trận tái nhợt:  “Thật xin lỗi, đạo diễn…”

“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, hiện tại quay những phần của người khác trước, chính cậu đi tìm cảm giác của mình đi, nếu lại NG cậu cũng không cần đến đây nữa đâu!!”

Trở lại khu nghỉ ngơi.

Khu nghỉ ngơi bên này diễn viên chia ra rõ ràng làm mấy phái, cầm đầu chính là Lăng Thiếu Triết của giải trí Hoàng Thiên.

Thấy Lạc Thần hôm nay cả ngày bị đạo diễn mắng cẩu huyết lâm đầu, mấy tiểu diễn viên khác vây quanh Lăng Thiếu Triết đang xì xào bàn tán.

“Sách, cái gì tân sinh thời đại thực lực phái thần tượng à? Cái kỹ thuật diễn xuất này là thật sao! Thật là thổi phồng quá mức mà!”

“Trước kia còn tưởng rằng kỹ thuật diễn xuất của hắn thực sự rất tốt, hóa ra chỉ có thể diễn mặt nhăn nhó? Vai diễn hơi có chút tình cảm liền diễn thành như vậy!”

“Lại còn có người bắt Thiếu Triết của chúng ta đánh đồng với hắn nữa chứ, bên ngoài những người đó sợ là mù đi!”

“Đúng vậy… Nghệ sĩ hết thời chính là hết thời a, không ra hồn gì cả!”

“Các ngươi…” Trợ lý Tiểu Tình của Lạc Thần đang muốn mở miệng, Lạc Thần khẽ gật đầu một cái, ngăn lại hành động của tiểu Tình.

Hắn sớm đã hình thành thói quen ẩn nhẫn, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Diệp ca, huống chi đó vốn chính là vấn đề của hắn.