Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————————————–

“Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?” Giọng nói của Cung Húc giống như ma âm rót vào tai.

Đường Tinh Hỏa kêu thảm thiết rồi chạy trối chết: “Anh em a, Húc ca, Cung đại gia, cậu giữ lấy cơ hội đi hỏi Diệp ca đi! Đúng, cậu đi hỏi Diệp ca vấn đề này đi nha, thật tốt a! Tại sao lại đem cơ hội lãng phí ở trên người tôi như vậy!”

Cung Húc nghe vậy, động tác dừng lại một chút, nhìn về hướng Diệp Oản Oản.

Đường Tinh Hỏa nói không sai, lời thật lòng hay đại mạo hiểm, quả thật là cơ hội tốt vô cùng.

Có thể hỏi thăm được tin tức của mứt hoa nhỏ…

Trên thực tế, lấy tâm tư của hắn hẳn đã sớm nghĩ tới chỗ này rồi.

Nhưng bây giờ, hắn rốt cuộc đang làm gì đây?

“Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm.” Cung Húc lặp lại, thần sắc càng thêm âm u.

Đường Tinh Hỏa chưa từng thấy bộ dáng đáng sợ như vậy của Cung Húc, ực nuốt nước miếng một cái liền hướng về phía Diệp Oản Oản cuống cuồng chạy tới: “Diệp ca, cứu tôi a!”

Đường Tinh Hỏa mới vừa bước ra một bước, liền bị Cung Húc níu lấy cổ áo.

Còn muốn chạy sao!

“A a a… Nhẹ một chút nhẹ một chút nhẹ một chút!” Đường Tinh Hỏa thiếu chút nữa bị ghìm đến mức tắt thở.

Diệp Oản Oản nhìn thấy Cung Húc không giải thích được đột nhiên ở đó điên cuồng đùa giỡn Đường Tinh Hỏa, bất đắc dĩ nhéo mi tâm một cái, đứng dậy nắm cổ tay của Cung Húc: “Tốt rồi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” 

Khi ngón tay trắng nõn mềm mại của Diệp Bạch đặt lên cổ tay mình, trong nháy mắt sống lưng của Cung Húc cứng đờ, nhất thời giống như bị bỏng phải buông lỏng tay mình ra.

Gào! Được cứu rồi a!

Đường Tinh Hỏa nhanh tay lẹ mắt vội vàng thừa cơ co người rụt lại, quay người liền chạy như bay trốn vọt ra ngoài.

“Hắn làm sao làm cho cậu buồn rồi hả?” Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.

Cung Húc vùi đầu, không nói tiếng nào. Vừa lúc nãy khi mới tiếp cận với sự đụng chạm thoáng qua của Diệp Bạch, trên cổ tay của hắn lưu lại xúc cảm, tất cả đều để cho hắn tâm phiền ý loạn.

“Hắn cần ăn đòn mà thôi.” Cung Húc mở miệng nói một câu, nhưng sau đó xoay người rời đi khỏi phòng bao.

Diệp Oản Oản nhìn bóng lưng rời đi của Cung Húc, lộ ra thần sắc hồ nghi.

Tâm trạng của Cung Húc, dường như không đúng lắm nha…

Diệp Oản Oản đang trầm ngâm suy tư, tiếng chuông báo từ điện thoại di động reo lên, là Tư Dạ Hàn gửi tới.

[Kết thúc rồi à?] Ánh mắt của Diệp Oản Oản bỗng nhiên nhu hòa, trả lời một câu: [Rất nhanh thôi, đoán chừng chỉ cần nửa giờ nữa thôi.][Anh làm việc gần đây.] Tư Dạ Hàn gửi mấy chữ này qua tới, sau đó liền không có thêm thông tin nào nữa.

Nhìn cái tin này, Diệp Oản Oản hơi có chút không biết nên nói gì.

“Anh làm việc gần đây, chờ lát nữa thuận tiện tới đón em đi.” Chỉ cần như vậy thôi mà không thể nói một câu hoàn chỉnh như thế sao?

Cô cảm giác mình cũng luyện được thuật đọc tâm rồi!

Ai, tính toán một chút, bạn gái cũng là muốn cưng chiều a!

Diệp Oản Oản mặc dù trong lòng đang gào thét dữ dội, nhưng vẫn gửi qua một tin nhắn: [Uhm, chờ lát nữa cùng nhau về nhà được không?][Ừ.] Tư Dạ Hàn lập tức trả lời.

Nhìn tin nhắn “Ừ” đó, Diệp Oản Oản bật cười một tiếng.

Hàn Thiên Vũ hơi có chút sợ sệt mà nhìn người thanh niên bên cạnh mình, ánh mắt của Diệp Bạch rõ ràng đang nhìn màn hình điện thoại di động, trong con ngươi tỏa ra toàn vẻ ôn nhu.

Là đang cùng… Bạn gái gửi tin nhắn sao?

Cùng lúc đó, bên trong phòng rửa tay.

“Phanh ——” một tiếng vang thật lớn.

Đường Tinh Hỏa vừa định len lén chạy trốn, kết quả lại bị Cung Húc chặn lại, một quyền đánh ở sau lưng hắn giữ hắn ở lại trên vách tường, cản lại đường đi của hắn.

Đường Tinh Hỏa vào lúc này thật sự là hối hận tím cả ruột: “Tổ tông của tôi ơi, cậu rốt cuộc muốn như thế nào a?”

Cung Húc không nói một lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Tinh Hỏa, mãi đến khi bắp chân của Đường Tinh Hỏa đều bắt đầu run lên.

Con mịa nó, cái tên này cũng không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?

Hù chết hắn rồi!

Ngay tại thời điểm Đường Tinh Hỏa không dám thở mạnh…

Cung Húc không có dấu hiệu nào bỗng nhiên xít lại gần, sau đó hướng về phía hắn liền hôn một cái…

Hôn một cái… Hôn một cái…