Editor: Hoahonggai

Beta: Gemini

……………………….

Ngày thứ hai.

Ông chủ Lâm Lang các Vạn Hạc Vân nhiệt tình mời Diệp Oản Oản ăn bữa cơm, vì đã giúp bọn họ.

Bây giờ tin tức Lâm Lang các ra cực phẩm Đế Vương Lục đã truyền khắp nơi, thanh danh truyền lớn.

Hoàng Thế Hâm chính là đang cùng Hầu Mậu Phong cấu xé, nếu không phải Hầu Mậu Phong ngăn cản, đáng lẽ là Hoàng Thế Hâm mua nhóm đá kia của Vạn Hạc Vân.

Vạn Hạc Vân đem khoản tiền mua nguyên thạch của Diệp Oản Oản tất cả đều dùng để chọn mua nguyên thạch, không tới hai ngày đều bị khách hang giành mua sạch.

Thực sự đây là thời cơ xoay chuyển rồi, nhóm nguyên thạch này ra không ít thứ tốt, từ đó Lâm Lang các được người xưng hô ‘‘Quỷ Phường’’

‘‘Diệp tiểu thư, nếu không có cô, Lâm Lang các của tôi sợ đã không còn, Vạn mỗ kính cô một ly!’’ Vạn Hạc Vân cảm khái không thôi nâng ly nói.

‘‘Ông chủ Vạn khách khí ! Tôi không uống rượu, liền lấy trà thay rượu thôi. Chúc ông chủ Vạn làm ăn thịnh vượng!’’.

‘‘Cảm ơn cảm ơn, cám ơn lời chúc của Diệp tiểu thư!’’

Vương Hỗ một bên cười nói ‘‘Từ khi Diệp tiểu thư đến cửa hàng chúng tôi mở ra được Đế Vương Lục, cửa hàng chúng tôi liền đổi vận, Diệp tiểu thư cô là phúc tinh, chúng tôi đều được hưởng lây!’’

Sau khi bữa cơm kết thúc, mọi người trở về khách sạn.

Diệp Oản Oản đi vào trong phòng, cùng năm người nói chuyện.

Bên này đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên hơn nữa còn là cuộc gọi video.

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày ‘‘Đội trưởng Nhiếp, điện thoại của anh, sao không nhận?’’

Nhiếp Vô Danh xanh mặt, nắm tóc đi quanh phòng ‘‘Trời ạ…Tình huống gì!  Cái này tần suất không đúng nha! Ngày hôm trước tiểu ma đầu không phải mới gọi sao? Làm sao lại gọi nữa…’’

Bốn người khác rối rít nhìn nhau, sau đó rúc vào trong góc như không tồn tại.

Nhiếp Vô Danh làm tư thế khẩn cầu, sau đó mới đưa tay bắt máy, sau đó một hơi nói: ‘‘Chưa tìm được ba mẹ của con, nhưng cậu nhất định sẽ tìm được trong thời hạn cho con, nếu không cậu sẽ vung đao tự hoạn!’’

‘‘Khẩn trương cái gì, con chỉ muốn nhìn cậu một chút.’’ Bên đầu kia điện thoại truyền tới âm thanh của tiểu ma đầu.

‘‘Ây…’’ Nhất thời Nhiếp Vô Danh nuốt nước miếng, muốn nhìn mình một chút ? Mới nghe được cái gì đây?

‘‘Một mình cậu?’’ Đầu điện thoại bên kia tiểu nha đầu nhìn lướt qua sau lưng hỏi.

‘‘Không có…Mấy người bọn họ đều ở đây…’’ Nhiếp Vô Danh có chút hoang mang.

‘‘Ừm.’’ Mặt tiểu nha đầu không thay đổi gật đầu, sau đó hỏi một câu ‘‘Cậu ăn tối rồi sao ?’’

Lúc này Nhiếp Vô Danh sợ đến mức chút xíu nữa ném điện thoại ra ngoài, tiểu ma đầu có thể hỏi thăm mình?

Cái đệt! Rốt cuộc tiểu tổ tông muốn làm cái gì?

Nhiếp Vô Danh lại không dám cúp điện thoại, chỉ có thể nói ‘‘Ăn… Ăn rồi…tổ tông a, con có chuyện gì ?’’

‘‘Không thể cùng cậu tán gẫu chút sao ?’’

Chỉ thấy bên kia video tiểu ma đầu mím môi, thần sắc lãnh đạm, bộ dáng giống muốn cùng người nói chuyện?

Phương thức hành hạ người của tiểu ma đầu…. lại đổi rồi hả?

Nhiếp Vô Danh bị giày vò thiếu chút nữa điên rồi ‘‘Có thể…’’

Anh không muốn cùng tiểu ma đầu nói chuyện chút nào được không?

Một bên Diệp Oản Oản thấy Nhiếp Vô Danh chậm chạp không cúp điện thoại, ho nhẹ một tiếng, mở miệng đi tới ‘‘Đội trưởng Nhiếp, nếu không có chuyuện gì, tôi đi trước nha ?

Nhiếp Vô Danh vội mở miệng ‘‘Ồ, được được…’’

Lúc Nhiếp Vô Danh nói chuyện với Diệp Oản Oản, điện thoại lúc lắc, tiểu ma đầu thấy Diệp Oản Oản thoáng qua video một cái.

Sau khi Diệp Oản Oản đi, Nhiếp Vô Danh tiếp tục đối phó tiểu ma đầu nhà mình ‘‘Chúng ta tiếp tục trò chuyện ?’’

Nói xong, ‘‘Ba’’ một tiếng điện thoại treo.

Vẻ mặt Nhiếp Vô Danh nghẹn khuất.