Chương 879: Ngại quá, tôi còn chưa chơi chán!
Biên soạn: Đức Uy
———————————————
Diệp Oản Oản vẫn còn tiếp tục nói, vị đại ca đối diện đang tra khảo đem roi trong tay ném một cái, “Tới đây! Đến đi! Ngươi tới đây! Ngươi làm cho ta xem có thẩm tra hắn được hay không!?”
Diệp Oản Oản cười híp mắt: “Được à nha!”
Nam gián điệp đang giả chết nghe vậy, nhất thời nghiêng người sang, chợt mở mắt, hoảng sợ lắc đầu một cái, đại ca! Cầu xin ngươi hãy tiếp tục quất ta đi! Đừng đổi người!
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền tới, hai tên tâm phúc của Tư Minh Lễ tới.
“Đoàn ca, mở cửa ra, mau thả nữ nhân này ra ngoài!” Một trong hai người mở miệng.
Diệp Oản Oản đang nằm ở trong buồng giam nghe vậy, nhất thời hơi biến sắc mặt, ánh mắt nhíu lại, nhìn về phía hai người.
Thả nàng ra ngoài…?
Vị đại ca phụ trách đặc biệt tra khảo, giờ phút này tâm hồn mỏng manh đang muốn tan vỡ, nhìn thấy hai người kia tới như nhìn thấy được cứu tinh, “Hai người các ngươi đã tới! Nữ nhân này, quả thật là quá lắm rồi… Các ngươi rốt cuộc là đem nàng ta tới đây để hành hạ, hay là cố ý để nàng ta hành hạ ta vậy hả?”
Hai người trố mắt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh của Diệp Oản Oản, lại nhìn dáng vẻ thổn thức của vị đại ca khảo cung, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Mới vừa rồi, thật may là bọn họ chạy kịp…
“Đừng nói nhảm nữa, mau mở cửa thả người đi!” Hai người ho nhẹ một cái, khẽ thúc giục.
Mặc dù không hiểu vì sao cấp trên lại đột nhiên yêu cầu thả người, bất quá bọn họ chỉ cần nghe lệnh và hành sự.
Đại ca khảo cung cũng không muốn hỏi nhiều, vội vàng đi tới mở cửa phòng giam ra, “Bà cô nhỏ của ta ơi, xin hãy mau ra ngoài đi! Đừng tiếp tục làm phiền ta làm việc nữa!”
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, đứng tại chỗ, “Đi ra ngoài? Ai nói ta muốn đi ra ngoài?”
Ba người nghe được một lời này, nhất thời đều trợn tròn hai mắt.
“Diệp tiểu thư, có phải ngươi không nghe rõ hay không? Chúng ta nói, muốn thả ngươi ra ngoài!”
Diệp Oản Oản ngáp một cái, trực tiếp xếp chân lại ngồi thẳng xuống đất, “Ai muốn đi ra ngoài? Các ngươi thả người khác đi, ta vẫn còn chưa chơi chán.”
Ba người: “…”
Cái gì?
Gián điệp nam bị quất đến trầy da sứt thịt: “…!!!” Ta… Ta muốn đi ra ngoài…
Thời điểm ba người còn đang ngẩn người, sau lưng, Tư Minh Lễ đang vội vã tự mình chạy tới.
“Người đâu, người đã thả ra chưa?” Tư Minh Lễ ngữ khí gấp rút truy hỏi.
Tên thủ vệ đầu tiên nhìn Diệp Oản Oản một cái, sau đó trả lời đầy khó xử, “Híc, Tứ trưởng lão, nàng… nàng không chịu đi…!!!”
“Phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong! Cút ngay cho ta!”
Giờ phút này, nhìn thấy biểu tình nổi trận lôi đình này của Tư Minh Lễ, Diệp Oản Oản cơ bản đã có thể xác định, Tư Dạ Hàn tỉnh rồi! Hơn nữa còn bình yên vô sự…
Nếu không Tư Minh Lễ tuyệt đối sẽ không gấp rút như vậy muốn đem nàng “đuổi” đi ra ngoài.
Diệp Oản Oản khẽ thở phào một cái, tảng đá lớn đè nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng được nhấc xuống.
…
Cùng lúc đó, ở trong phòng bệnh.
Lão thái thái tâm tình kích động, ôm lấy Tư Dạ Hàn khóc nửa ngày.
Tư Dạ Hàn an ủi lão thái thái, ánh mắt liếc xéo ra ngoài cửa sổ nhìn vào hư không, lộ ra tâm tình không bình tĩnh rất khó có thể phát giác ra được.
Hứa Dịch đứng ở một bên, nôn nóng không yên, rốt cuộc tìm một cơ hội mở miệng, “Cửu gia…”
Một bên, Phùng Nghĩa Bình lập tức mở miệng chặn họng Hứa Dịch, “Hứa quản gia, gia chủ mới vừa hồi sinh từ trong chỗ chết, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói với lão phu nhân. Chúng ta không nên tiếp tục ở chỗ này tiếp tục quấy rầy bọn họ!”
Lão thái thái nắm tay cháu trai không buông, “Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta nói chuyện với A Cửu một chút!”
Hứa Dịch sắc mặt lạnh lùng, không để ý đến Phùng Nghĩa Bình ngăn trở, trực tiếp mở miệng: “Cửu gia, lão phu nhân, Oản Oản tiểu thư người vẫn còn đang bị giam ở trong ám thất!”
Lão thái thái nghe xong, nhất thời đổi sắc mặt, “Ngươi nói cái gì? Oản Oản ở trong ám thất?”