Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Cùng lúc đó, bên trong một phòng ăn ở một quán nhậu nào đó tại Đế Đô.

“Cạn ly! Ly thứ nhất mừng chúng ta quay phim thuận lợi, cạn ly!”

“Ly thứ hai vì tiểu gia tôi tương lai sắp sửa ẵm trọn giải Ảnh Đế vinh quang! Cạn ly!”

Cung Húc tối nay hưng phấn vô cùng, rất nhanh một bình rượu lớn lập tức bị hắn cạn sạch.

Nhưng riêng mình hắn uống thì thôi đi, còn nhất định phải kéo theo Diệp Oản Oản cùng uống.

Bên cạnh, Hàn Thiên Vũ thấy vậy cau mày, cầm ly rượu đi tới, “Cung Húc, có gì để tôi uống cùng cậu, Diệp Bạch không biết uống rượu!”

“Không nên, không nên, tôi muốn Diệp ca ca uống cùng tôi cơ!”

Cung Húc vừa nói vừa tiến tới trước mặt Diệp Oản Oản, “Diệp ca, tôi có thể hỏi anh vài câu không?”

“Cậu muốn hỏi gì?” Trong tay Diệp Oản Oản đung đưa ly rượu, chống cằm nhìn Cung Húc.

Mặc dù Diệp Oản Oản uống không được nhiều, vẫn chưa say, bất quá, trong ánh đèn mờ, làm nổi bật đôi mắt ươn ướt long lanh, quả thật là mê người đến phạm quy.

Cung Húc nhìn một chút, không biết tại sao mặt càng ngày càng đỏ, ngây người đứng như phỗng ở chỗ đó.

Diệp Oản Oản: “Nói chuyện đi!”

Mãi đến khi Diệp Oản Oản thúc giục, Cung Húc mới hồi phục lại tinh thần, say khướt hỏi: “Diệp ca ca, anh… anh có lửa hay không?

Diệp Oản Oản không hút thuốc lá, đương nhiên không có lửa, vì vậy trả lời, “Không có!”

Cung Húc nhất thời lầu bầu: “Nói bậy! Vậy tại sao anh lại đốt cháy trái tim tôi?”

Diệp Oản Oản nhất thời xạm mặt lại: “…”

Hàn Thiên Vũ: “…”

Lạc Thần: “…”

“Diệp ca ca, tôi có một siêu năng lực, siêu năng lực siêu lợi hại! Anh biết là cái gì không?” Cung Húc lại hỏi.

Diệp Oản Oản nhíu mày, “Cái gì?” 

Cung Húc: “Siêu cấp… Siêu cấp thích anh!”

Diệp Oản Oản cùng với mọi người: “…”

Cung Húc tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: “Diệp ca ca, Diệp ca ca, cuối cùng! Một câu hỏi cuối cùng! Anh biết tôi thấy cái gì ngon nhất không?”

Diệp Oản Oản lườm hắn một cái, “Cậu ăn gì cũng thấy ngon!”

Cung Húc: “Không đúng! Tôi thích… si ngốc ngắm nhìn anh, anh ‘ngon’ nhất…!!”

Diệp Oản Oản: “…”

Cái tên này… Say đến đầu óc mê muội rồi đi! Lại có thể coi nàng là nữ nhân mà trêu ghẹo…!!

Mọi người thấy Cung Húc ở đó say khướt, tất cả đều cười vang, huyên náo cả căn phòng.

Trong góc, Phí Dương cũng phì cười không dứt, ngồi ở bên cạnh Hàn Thiên Vũ ói hỏng bét, “Cung Húc cái tên tiểu tử này, không biết còn tưởng rằng hắn cong nữa nha!”

Hàn Thiên Vũ căn bản là không hề nghe được người đại diện nhà mình đang nói gì, mà lại trực tiếp đứng lên, hướng về phía của Cung Húc và Diệp Oản Oản đi tới.

Cung Húc tiểu tử kia uống đến lung la lung lay, cả người đều muốn dính ở trên người Diệp Oản Oản rồi.

Hàn Thiên Vũ ung dung thản nhiên một tay đem Cung Húc đỡ lấy, “Cung Húc, chi bằng cùng tôi uống một ly?”

“Thiên Vũ ca! Uống đi! Tới đây chiến!” Cung Húc lảo đảo giơ ly, thân hình thoắt một cái, mắt thấy đã sắp té vào người Diệp Oản Oản bên kia.

Hàn Thiên Vũ lần nữa đưa tay đỡ hắn, rõ ràng cho thấy sợ hắn đụng phải người Diệp Oản Oản. Sau đó, lại ngồi ở giữa Cung Húc và Diệp Oản Oản, tách hai người ra.

Sau khi cùng Cung Húc uống mấy chén, Hàn Thiên Vũ thần sắc ôn nhu, mở miệng nói với Diệp Oản Oản ở phía còn lại, “Uống ít chút, dù sao anh cũng là…” Con gái.

Lúc này, Phí Dương mới vừa rồi còn đem Cung Húc ra trêu, bỗng đơ mất mấy giây…

Chuyện này… Đây là tình huống gì…?

Làm sao hắn lại có cảm giác giống như Hàn Thiên Vũ đang chiếu cố cho Diệp Bạch?

Hơn nữa giọng nói của cậu ta đối với Diệp Bạch lại còn ôn nhu hơn nói với bất kỳ ai…

Bên này, Cung Húc thấy Hàn Thiên Vũ đoạt đi vị trí của mình, nhất thời lại muốn ồn ào, thật may Diệp Mộ Phàm vừa đi vệ sinh xong, kịp thời chạy tới.