Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Mặc dù Tư Dạ Hàn nói như vậy, nhưng Diệp Oản Oản lại cảm thấy không hề đơn giản như thế.

Chuyện trong tộc không đến nỗi khiến cho Tư Dạ Hàn phản ứng lớn đến vậy chứ?

Ngay cả nàng cũng không có bản lĩnh chọc cho Tư Dạ Hàn tức đến mức này…

Người nào trâu bò như vậy?

“Tối mai em phải dự buổi lễ trao giải giải thưởng Kim Lan?” Tư Dạ Hàn hỏi.

Diệp Oản Oản gật đầu một cái: “Đúng vậy, sau khi buổi lễ kết thúc còn có dạ tiệc, phỏng chừng sẽ về muộn, anh và Đường Đường nhớ đi ngủ sớm một chút.”

Tư Dạ Hàn: “Ừm.”

Diệp Oản Oản tựa đầu vào bả vai của Tư Dạ Hàn than thở, “Hic, ngày mai là tới ngày trao giải rồi, thật nôn nao! Anh không có câu khích lệ nào muốn nói với em sao?”

Tư Dạ Hàn: “Đừng uống rượu.”

Diệp Oản Oản: “Ơ…”

Thật là không hề gợi cảm chút nào…

Ngày hôm sau.

Diệp Mộ Phàm đã sớm đem tất cả mọi người kêu qua, bắt đầu lần lượt hóa trang cho bọn họ.

Diệp Mộ Phàm lăm lăm sát khí: “Ngày hôm nay coi như không lấy được giải thưởng, cũng phải chọc mù mắt chó của bọn họ!”

Cung Húc tóc kẹp đầy kẹp nhỏ, gật đầu phụ họa liên tục: “Không sai, chúng ta tuyệt đối có giá trị nhan sắc cao nhất trong tất cả các công ty! Thịnh thế mỹ nhan thiên đoàn * vô địch!”

* Đoàn quân có nhan sắc đẹp nhất trên thiên giới

Diệp Oản Oản khóe miệng hơi rúm lại.

Thịnh thế mỹ nhan thiên đoàn là cái quỷ gì…

Bất quá, nhìn qua giá trị nhan sắc của công ty bọn họ, ngược lại đúng là không có chỗ nào chê nha!

Nhất là sau khi trải qua Diệp Mộ Phàm quỷ phủ thần công tạo hình thiết kế tỉ mỉ như vậy, giá trị nhan sắc của bọn họ đã được phát huy đến mức tột cùng.

Diệp Oản Oản hướng về Hàn Thiên Vũ ngồi ở trên ghế sa lon, đã trang điểm xong nhìn một cái. Quả nhiên!

Quả nhiên là đẹp trai sáng sủa hơn nhiều!

Chú ý tới tầm mắt của Diệp Oản Oản, Hàn Thiên Vũ mở miệng hỏi: “Thế nào?”

Diệp Oản Oản khoát khoát tay, “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là thiếu chút nữa bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho đui mắt.”

Hàn Thiên Vũ nhất thời bật cười một trận, “Hôm nay cậu cũng rất tuấn tú.”

Diệp Oản Oản: “Khách khí, khách khí!”

Lúc này, đang hóa trang cho Cung Húc, Diệp Mộ Phàm không biết thấy được cái gì, đột nhiên quát to một tiếng…

“Mịa nó! Cung Húc, tiểu tử ngươi là biến thái sao? Ngươi không có việc gì lại đem y phục nữ qua đây để làm gì?”

Cung Húc thoáng cái nhảy cẫng lên, khẩn trương không dứt đem cái túi xanh xanh đỏ đỏ trong tay Diệp Mộ Phàm đoạt lại: “Đưa cho tôi, đưa cho tôi! Đừng đụng! Đụng hư rồi tôi liều mạng với anh…”

Diệp Oản Oản hướng về phía Cung Húc nhìn lại, “Y phục nữ?”

Cái con yêu tinh này lại bày trò gì vậy?

Cung Húc ủy ủy khuất khuất ôm lấy túi hướng về Diệp Oản Oản nhìn sang, than thở mở miệng, “Ai, Diệp ca ca, lời trước đây anh dặn tôi không sai! Sớm biết có ngày hôm nay, tôi lúc đầu tại sao không cố gắng thêm một chút!? Chỉ cần cố gắng hớn một chút, hiện tại sẽ yên tâm hơn nhìn anh tránh không thoát kiếp mặc đồ nữ! Quả thật là hối hận không kịp…”

Diệp Oản Oản không còn gì để nói, nàng lúc nào đã nói qua lời như vậy hả? Đúng là không nên tùy tiện đem bản thân ra cá cược mà!

Hơn nữa, trọng điểm của hắn không phải là muốn được gặp mứt hoa nhỏ sao?

Tại sao hiện tại chỉ nhớ kỹ việc để nàng mặc đồ con gái như vậy hả?

Khẩu vị thằng này cuối cùng nặng đến cỡ nào?

Cung Húc nháy mắt, chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Diệp Oản Oản, trên mặt đầy nụ cười, răng nanh hồ ly như ẩn như hiện, “Diệp ca ca, anh thật sự không xem xét mặc thử một chút sao? Rất đẹp mắt đấy! Thật sự, thật sự!”

Diệp Oản Oản tiện tay lấy quần áo Cung Húc mua ra nhìn một cái, kết quả khuôn mặt trong nháy mắt tối sầm, “Cái này là cái quỷ gì?”

Giời ạ! 

Lại là váy công chúa…

Hơn nữa phía trên ít nhất có mấy trăm con bướm nhỏ lấp lánh.

Đây là cái thẩm mỹ thần kỳ gì vậy?

Bắt nàng mặc đồ chơi này, không bằng để cho nàng đi chết đi còn hơn.

Không hiểu sao lại nhớ tới thời điểm năm đó não tàn phối đồ y như quái vật…

Diệp Oản Oản sậm mặt, đem quần áo ném trở về: “Cậu tự mình giữ lấy mà mặc!”