Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Nghe được lời của tiểu ma đầu, Nhiếp Vô Danh nhất thời trợn tròn mắt.

Hắn muốn Diệp Oản Oản đi chung với hắn?

Nếu là những yêu cầu khác đều dễ nói, nhưng mà, yêu cầu của hắn lại là để Diệp Oản Oản và hắn cùng nhau trở về, đây cũng không phải là chuyện anh có thể quyết định được…

Nhiếp Vô Danh nghe vậy thần sắc khó xử, “Tiểu tổ tông của ta, mới vừa rồi ta không phải là giải thích qua với con rồi sao? Người này hiện tại không phải là mẹ con, là ta tìm đến để đóng giả mẹ con, là ta lừa gạt con… Con bảo muốn cho nàng và con cùng nhau trở về để làm gì?”

Cậu bé nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lạnh như băng không còn chút nhiệt độ nào: “Cậu có 10 phút để hoàn thành yêu cầu của ta.”

Nhiếp Vô Danh: “Đây không phải là vấn đề thời gian…”

Đường Đường: “5 phút.”

Nhiếp Vô Danh: “Rồi rồi rồi rồi! Ta lập tức đi tìm mẹ của con!!!”

Nhiếp Vô Danh lập tức tông cửa xông ra.

Cùng lúc đó, phòng khách dưới lầu.

Diệp Oản Oản được Tư Dạ Hàn an ủi, tâm tình đã hơi hòa hoãn lại một chút, “Tư Dạ Hàn, anh còn nhớ tới Độc Lập Châu trước đó em nói với anh không?”

Nơi đáy mắt của Tư Dạ Hàn như có ánh sáng nhạt thoáng qua, “Sao vậy?”

Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Đường Đường chính là từ Độc Lập Châu tới.”

Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, trên trán Tư Dạ Hàn giống như trong nháy mắt kết một tầng băng sương, bất quá ngay khi Diệp Oản Oản nhìn sang, lại hóa thành sương mờ, thoáng qua rồi biến mất, thần sắc như thường mở miệng nói, “Thật sao?”

“Ừ, là cậu của Đường Đường chính miệng nói, vốn là em còn muốn sau khi Đường Đường quay trở về, còn có thể đi thăm con nữa đấy! Không nghĩ tới Đường Đường lại sẽ là người của Độc Lập Châu…” Diệp Oản Oản nói tới đây, sắc mặt trầm xuống.

“Cũng không biết như thế nào mới có thể làm giấy thông hành đến Độc Lập Châu, em có thể tìm cậu của Đường Đường nhờ giúp một chuyện, ngụy tạo một giấy thông hành giả hay không?” Diệp Oản Oản đột nhiên nghĩ đến.

Tư Dạ Hàn: “Không được. Sự hỗn loạn và bài xích ngoại vật của Độc Lập Châu không phải là thứ mà em có thể tưởng tượng được. Cho dù là em có giấy thông hành, tự tiện tiến vào cũng là tự tìm đường chết. Căn cứ vào luật pháp của Độc Lập Châu, tất cả cư dân nghiêm cấm tự tiện mang người ngoài ra vào, nếu không sẽ bị xử trọng tội, không ai dám vi phạm pháp luật.”

Diệp Oản Oản nghe vậy tâm tình càng ngày càng nặng nề, cuối cùng đột nhiên như có gì đó trong đầu vang lên, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tư Dạ Hàn: “A Cửu, tại sao anh lại biết rõ như vậy? Khi trước em hỏi anh, không phải anh đã nói… anh không biết chỗ này hay sao?”

Tư Dạ Hàn: “Đã từng hỏi qua Mục Tùy Phong.”

Diệp Oản Oản: “Như vậy à? Đây chẳng phải là nói… Đường Đường lần này vừa đi, em liền sẽ không còn được gặp con nữa…?”

Diệp Oản Oản đang nói chuyện, ngay vào lúc này, Nhiếp Vô Danh ngay cả cầu thang cũng không kịp đi xuống, sau khi lao ra cửa, trực tiếp nắm lấy lan can, nhảy xuống từ lầu hai, trực tiếp đáp xuống trước mặt của Diệp Oản Oản. 

“Hữu Danh muội muội! Cứu mạng…!!!”

Diệp Oản Oản nhìn thấy người từ trên trời hạ xuống, khóe miệng co quắp lại một cái, “Anh làm sao vậy? Không phải là đang đi giải thích với Đường Đường sao? Đường Đường nói thế nào?”

Nhiếp Vô Danh mặt vàng như nghệ, “Đường Đường nói trừ phi đáp ứng nó một yêu cầu, nó mới đồng ý bỏ qua cho tôi, cùng tôi trở về!”

Diệp Oản Oản hỏi: “Yêu cầu? Yêu cầu gì?”

Nhiếp Vô Danh: “Nó… Nó muốn cô…”

Diệp Oản Oản chỉ mình: “Hả? Muốn tôi?”

Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái: “Đúng… Nó muốn cô và nó cùng nhau trở về…”

Trong nháy mắt khi câu này của Nhiếp Vô Danh phát ra, Nhiếp Vô Danh cảm giác được một cách rõ ràng một cỗ khí lạnh còn run người hơn gấp trăm lần so với ban nãy khi đối mặt với tiểu ma đầu đang ùn ùn kéo đến.

Dĩ nhiên, Diệp Oản Oản cũng cảm thấy.

Nàng đang ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, cảm thụ được lại càng thêm rõ ràng.