Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

“Ngươi, vẫn chưa trả lời ta!” Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Lý Mạt Thần, hàn quang trong mắt lóe lên, khóe miệng hơi hơi dương lên, một nụ cười tà mị xuất hiện.

“Trả lời cái gì!” Lý Mạt Thần quát lạnh.

“Trả lời ta, ngươi được tính là cái thứ chó chết gì?” Diệp Oản Oản khẽ mở miệng.

Lý Mạt Thần mới vừa muốn nói gì, bàn tay Diệp Oản Oản lại đột nhiên dùng sức.

Một giây kế tiếp, chiếc đũa đâm thủng da thịt của Lý Mạt Thần, từng tia máu tươi, thuận theo đũa chậm rãi rơi xuống.

Diệp Oản Oản: “…”

Con mịa nó! Chất lượng chiếc đũa này cũng có phần hơi quá tốt một chút, chính mình rõ ràng chỉ là muốn dọa gã Lý Mạt Thần này một cái, làm sao lại trực tiếp đâm thủng rồi?

Giờ phút này, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc! Nếu như, cô gái này không phải là Phong tỷ, cô ta thật sự dám đắc tội với Tam trưởng lão như vậy sao?

“A a a…!! Ngươi… Ngươi dám giết ta sao?” Trong mắt Lý Mạt Thần, cuối cùng cũng hiện ra vẻ sợ hãi.

Cho dù cô gái trước mặt mình này, thật sự là Không Sợ Minh Chủ, nhưng mà, với sự thông minh của Tóc Húi Cua ca, làm sao có thể lại không phân rõ ràng tình thế trước mắt của Không Sợ Minh?

Giả thì thôi đi, cho dù là Minh chủ thật sự, hẳn là cũng không dám đối xử với hắn như thế đi…

Hắn không tin nữ nhân này thật sự dám giết hắn, nhưng mà, nhìn thấy sát ý trong mắt Diệp Oản Oản không che giấu chút nào, trong lúc nhất thời, Lý Mạt Thần khó tránh khỏi cũng có chút chột dạ.

“Giết ngươi… Quả thực sẽ làm dơ bẩn tay của ta, lưu ngươi một cái mạng, ta nghĩ, cha ngươi ngày mai hẳn là sẽ mang lại cho ta một câu trả lời hợp lý.” Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, chợt, chán ghét đem chiếc đũa dính máu trong tay ném sang một bên.

“Bắc Đẩu!” Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu sau lưng Lý Mạt Thần nói.

“Phong tỷ, có đệ!” Bắc Đẩu cười một tiếng, đầy hào hứng đáp lời.

“Chướng mắt, ném ra ngoài cho ta!” Diệp Oản Oản nói.

“Yes Sir~! *” Bắc Đẩu gật đầu một cái, nói xong, một tay bóp cổ Lý Mạt Thần, hướng về phía Thu Thủy nói: “Thu Thủy, mở cửa sổ ra giúp tôi!”

* Tiếng anh: Vâng, thưa sếp!

“Hả?” Thu Thủy sửng sốt một chút: “Bắc Đẩu, đây là lầu bốn…”

“Lầu bốn thì thế nào, Phong tỷ bảo tôi ném hắn xuống, lầu bốn mươi thì tôi cũng ném không run tay!” Bắc Đẩu cười nói.

Diệp Oản Oản: “…”

Tôi con mịa nó là bảo cậu đem hắn ném ra cửa, không phải bảo cậu đem hắn từ lầu bốn ném xuống.

Nhà hàng này trần nhà của từng lầu rất cao, lầu bốn của Thiên Các Phủ, tương đương với tầng 6, tầng 7 của những tòa cao ốc phổ thông.

“Đừng… Đừng… Hiểu lầm, có chuyện gì từ từ thương lượng!!” Mắt thấy Thu Thủy thật sự đem cửa sổ mở ra, sắc mặt Lý Mạt Thần nhất thời biến đổi. 

Mấy vị tráng hán Lý Mạt Thần mang tới, nắm quả đấm một cái, dù cho muốn ngăn cản, nhưng không một ai dám vọng động ở dưới mí mắt Diệp Oản Oản.

“Véo o o….!”

“Á á á á….Bịch!!”

Nhiều lắm chỉ trong thời gian hai lần hô hấp, toàn bộ cơ thể Lý Mạt Thần đã bị Bắc Đẩu từ cửa sổ ném ra ngoài.

Diệp Oản Oản lặng lẽ che trán ở trong lòng, khóe miệng hơi hơi rúm lại, nàng thật sự không có ý tứ đem Lý Mạt Thần từ lầu bốn ném ra ngoài…

Năng lực nghe hiểu của gã Bắc Đẩu này… Tại sao, lại cường đại như vậy!?

Người thì hắn ném ra ngoài, còn trách nhiệm thì mình gánh!!

Bắc Đẩu vỗ tay một cái, nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng cười nói: “Phong tỷ, tám chín phần mười là đã té chết, nếu may mắn sống sót, không tàn thì phế!”

“Làm thật là tốt…” Trong lòng Diệp Oản Oản vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn phải phụ họa cười một tiếng.

Trời má! Những lão già đám Tam trưởng lão kia, ở Không Sợ Minh quyền thế ngút trời, cơ hồ nắm giữ hơn phân nửa thế lực của Không Sợ Minh! Bây giờ, dù cho là Minh chủ Không Sợ Minh thật sự trở lại, chỉ sợ cũng phải sợ hãi hai ba phần.

Hiện tại thì hay rồi! Chính mình đem con tư sinh của Tam trưởng lão chỉnh đến sống dở chết dở. Thù này đại phát rồi!