Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Nghe Diệp Oản Oản giải thích, Bắc Đẩu lại không thể phản bác được. Nói kiểu này, thật giống như rất hợp lý…

“Phong tỷ, chúng ta thật muốn tấn công A Tu La à? Bất quá, nếu như Võ Đạo Liên Minh Công Hội bỏ ra tiền của và nhân lực, thừa dịp Tu La Chủ mới vừa trở về, A Tu La vẫn chưa khôi phục lại đỉnh phong, chúng ta đích xác có thể cân nhắc một chút.” Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản, thấp giọng mở miệng nói.

Giờ phút này, các cao tầng ở đây rối rít gật đầu, đối với cách nói của Bắc Đẩu như vậy rất là đồng ý.

“Công cái gì mà công! Trước tiên cầm được tiền rồi lại nói.” Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn mọi người ở đây một vòng.

“Ặc…!! Phong tỷ, đừng nói là tỷ muốn ăn khoản tiền này của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, sau đó không làm việc đấy chứ? Không Sợ Minh chúng ta mặc dù danh tiếng kém, nhưng nở mày nở mặt cũng ở việc coi trọng chữ tín. Tỷ thấy đó, Thất Sát Lệnh của chúng ta, nói khiến cho thế lực nhận được trong vòng 7 ngày sẽ bị huỷ diệt, thần phật đều cứu bọn họ không được! Trong vòng bảy ngày tất nhiên bị huỷ diệt, chính là một chữ “Tín” làm đầu. Nếu như chúng ta lấy tiền nhưng không làm việc, không giữ chữ tín, truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe…” Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản nói.

Nghe vậy, Diệp Oản Oản đơ tại chỗ, đệt con mịa nó lấy chữ tín làm đầu! Huỷ diệt thế gia người khác, làm sao lại có liên quan gì tới uy tín được chứ?

“Ai nói Không Sợ Minh chúng ta không giữ chữ tín?” Giờ phút này, Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái: “Lỗ tai nào của cậu nghe thấy tôi nói không làm việc rồi hả?”

Bắc Đẩu mặt đầy vẻ ngơ ngác: “Vậy Phong tỷ mới vừa rồi có ý tứ là…”

“Tôi chỉ đáp ứng Võ Đạo Liên Minh Công Hội ra tay, nhưng tôi có nói lúc nào ra tay sao?” Diệp Oản Oản lạnh lùng nói.

“Thật giống như không có.” Bắc Đẩu theo bản năng lắc đầu một cái.

“Nếu tôi chưa nói qua thời gian động thủ, vậy thì gấp cái gì, nếu tâm tình của tôi không tốt, 10 năm, 20 năm sau động thủ cũng không muộn.” Diệp Oản Oản cười lạnh nói.

“Vậy Phong tỷ, tâm tình của tỷ hiện tại có tốt hay không?” Bắc Đẩu hỏi.

“Không tốt.” Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Bắc Đẩu.

Nghe vậy, Bắc Đẩu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Không tốt là tốt rồi, đệ thấy chúng ta vẫn là nên đợi 20 năm sau hãy động thủ với A Tu La đi.”

Diệp Oản Oản cũng không đáp lại, ngược lại chính mình cũng không phải là Không Sợ Minh Chủ, trước đem tiền của Võ Đạo Liên Minh Công Hội lừa lấy đã. Đến lúc đó, Võ Đạo Liên Minh Công Hội muốn tìm, cũng không tìm được mình, kẻ lừa bịp tiền của bọn họ chính là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong, cũng không phải là nàng…

“Tan họp!”

Diệp Oản Oản vung tay lên, xoay người rời đi.

Một lát sau, Diệp Oản Oản trở lại phòng làm việc, người đàn ông trước đó bị Diệp Oản Oản sắp xếp ở lại trông chừng Beerus và Đại Bạch vẫn còn chưa rời đi, yên tĩnh như ve mùa đông đứng ở một bên, một đôi mắt sống chết không dám dời đi khỏi người Beerus và Đại Bạch.

“Minh chủ, ngài đã trở lại rồi…”

Nam tử nhìn thấy Diệp Oản Oản tiến vào phòng làm việc, phảng phất như nhìn thấy cha mẹ hắn đã sớm thất lạc nhiều năm, mặt đầy kích động.

“Beerus và Đại Bạch không đánh nhau chứ?” Diệp Oản Oản hướng về nam tử hỏi.

Nghe vậy, nam tử lắc đầu liên tục: “Không có! Không có đánh nhau, chuyện Minh chủ giao phó cho tôi, vậy tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt, Beerus và con Bạch Hổ kia mặc dù hung mãnh, mấy lần suýt chút nữa đánh nhau, bất quá đều bị tôi chấn nhiếp. Có tôi ở nơi này, chúng nó không dám đánh.”

Nhưng mà, theo âm tiết đầy cứng rắn của gã ta vừa vang lên, Beerus và Đại Bạch lại hiếm thấy hết sức ăn ý với nhau, một hổ một báo hai cặp thú mắt đồng thời nhìn về phía nam tử, tựa như cũng nghe hiểu lời nam tử nói.

Diệp Oản Oản: “…” Thành viên Không Sợ Minh, lại cũng có thể gáy vang như dế kêu như vậy sao, là học ai?

“Minh chủ, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi liền đi trước đây…” Gã đàn ông mặt đầy vẻ lúng túng.

Diệp Oản Oản phất tay, để cho hắn ta rời đi.