Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Giờ phút này, Diệp Oản Oản chậm rãi từ trên chủ tọa đứng dậy, phân biệt nhìn lướt qua Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân, cười lạnh nói: “Ha ha, hai người các ngươi, sau khi trở lại Độc Lập Châu, vây cánh cứng rắn, có muốn tôi đem các người biến thành thiên sứ gãy cánh?”

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, thần sắc chúng cường giả ở đây lại càng thêm nghi ngờ. Vốn cho là, bọn họ có lẽ thật sự bị mắc lừa, nhưng nếu như… Diệp Oản Oản không phải là Hắc Quả Phụ, thì làm sao lại dám đe dọa hai vị người của Nhiếp gia như vậy? 

“Ngươi…” Thần Hư đạo nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thần sắc có chút cổ quái, như là muốn nói gì.

“Ngươi là ai?” Nhiếp Vô Danh lạnh lùng nói.

Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, mở miệng nói, “Nhiếp Vô Danh, anh bây giờ thật uy phong à nha! Không còn là anh lúc năm lần bảy lượt cầu xin tôi giúp anh chăm Đường Đường khi xưa nữa…”

Chúng cường giả ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại càng thêm bối rối. Đây rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?

“Con bà nó… Không thể nào!!” Thần Hư đạo nhân biến sắc: “Khoảng cách từ Độc Lập Châu đến Hoa quốc 10 vạn 8 ngàn dặm. Không có khả năng! Huống chi, không có giấy thông hành căn bản là không tới được Độc Lập Châu. Đây là có chuyện gì xảy ra??”

Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức nhìn về phía Thần Hư đạo nhân: “Cậu đang nói gì? Cô gái này, rốt cuộc là ai? Chăm Đường Đường là có ý gì?”

Còn không đợi Thần Hư đạo nhân mở miệng, Nhiếp Vô Danh lại nhất thời kinh ngạc: “Chửi thề một tiếng! Không thể nào đi… Hữu Danh lão bản?”

“Đúng vậy, đội trưởng! Khó trách hai người lại giống nhau y hệt như sinh đôi, thì ra chỉ là một người…” Thần Hư đạo nhân gật đầu liên tục.

“Cái tên ngu đần nhà ngươi, Hữu Danh lão bản ngươi cũng đều không nhận ra? Còn nói hai người là sinh đôi? Ngươi không có não sao? Ngươi mù sao?” Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Thần Hư đạo nhân quát lên đầy xa lánh.

Thần Hư đạo nhân nghẹn ngào nhìn đội trưởng nhà mình. Lời này nếu như là người khác nói, vậy hắn cũng đành chịu, nhưng đội trưởng nhà hắn… có mặt mũi nào lại nói với hắn lời như vậy…

Chính anh ta cũng có nhận ra đâu, còn nói hai người có chút tương tự, còn hắn ít gì cũng nói được là sinh đôi, so với đội trưởng nhà hắn còn đỡ hơn một chút…

“Các người cùng tôi qua đây!”

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân, chợt, tùy ý xoay người đi vào trong nội đường.

Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh cùng Thần Hư đạo nhân trố mắt nhìn nhau, cuối cùng, cũng theo chân Diệp Oản Oản đi vào nội đường, chỉ để lại mấy người trong đại sảnh trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nhau.

Nội đường, Nhiếp Vô Danh mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Oản Oản, có chút kích động mở miệng nói: “Hữu Danh muội muội, thật sự là cô sao? Làm sao cô lại tới Độc Lập Châu? Chẳng lẽ là bởi vì tới gặp chúng tôi? Không đúng… Cô làm cách nào đi tới Độc Lập Châu? Cô có giấy thông hành sao?”

Đối mặt với Nhiếp Vô Danh đang lải nhải không ngừng, hỏi lia hỏi lịa, Diệp Oản Oản trực tiếp lườm một cái, chuyện này là trọng điểm sao?

“Đến tìm người. Trước đó không phải đã nói với các anh rồi à? Vốn là muốn cùng các người đi Độc Lập Châu; nhưng gọi điện cho các anh thì không được, nhắn tin cũng không trả lời.” Diệp Oản Oản giải thích.

Nghe được lời nói này, Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, như có điều gì suy nghĩ nói: “Lên máy bay, điện thoại không cho phép mở máy. Sau khi đến Độc Lập Châu, sim điện thoại và điện thoại di động trước đó cũng không dùng được, cho nên đã ném đi. Bất quá, Hữu Danh muội muội, lá gan này của cô cũng không khỏi quá lớn một chút, lại dám xông vào Độc Lập Châu? Cô không có giấy thông hành phải không?”

“Không có…” Diệp Oản Oản rất thành thực lắc đầu.

“Hữu Danh muội muội, cô quả thực không sợ chết? Cái Độc Lập Châu này từ trước đến giờ luôn bài xích người ngoại lai, người ngoại lai tiến vào Độc Lập Châu đều không có kết quả gì tốt.” Nhiếp Vô Danh nói.