Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn cùng cái con ả Yến Vân đó liếc mắt đưa tình, trong lòng vẫn như cũ không khỏi dâng lên một cơn tức giận.

Tiếp đó, một vị thủ lĩnh thế lực nọ cũng đứng dậy, mặt đầy nụ cười lấy lòng, “Hôm nay có thể thấy được dung nhan Tu La Chủ, thật là vinh hạnh của chúng tôi. Nếu đã nhận lời mời của Tu La Chủ hôm nay, chúng tôi đây sẽ tự mình tuân theo quy củ do Tu La Chủ quyết định. Cống phẩm hàng tháng, sẽ nộp lên đủ số.”

Thấy các thế lực lớn lần lượt đứng dậy bày tỏ sự trung thành, bên cạnh Tu La Chủ, một vị nam tử tóc đỏ cười lạnh không thôi.

Những thế lực này, sau khi Tu La Chủ rời đi, mỗi một phe đều cự tuyệt nộp cống phẩm lên, nhưng khi Tu La Chủ trở về, từng tên một lại giống như chó chết bày tỏ trung thành, quả thực buồn cười.

“Tu La Chủ. Chúng tôi dĩ nhiên là tuân thủ theo quy tắc trò chơi do ngài quyết định. Chỉ bất quá, có mấy người lại cuồng vọng đến tột độ, cho tới bây giờ vẫn không có ý định nộp lên cống phẩm.” Giờ phút này, một vị đại lão thế lực lớn, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Oản Oản, cười lạnh không dứt.

Nghe được lời nói này, không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, Bắc Đẩu lại bỗng nhiên đứng lên, tỏ thái độ ‘trời lão đại thì ta đây lão nhị’: “Nực cười, Minh chủ chúng ta đã nói rồi, muốn để cho chúng ta nộp lên cống phẩm, ngươi đi mà nằm mơ đi! A Tu La các ngươi mỗi tháng nộp lên cống phẩm cho Không Sợ Minh bọn ta, ngược lại có thể xem xét!”

Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, Tư Dạ Hàn tuy mặt lạnh không biểu tình, nhưng nam tử tóc đỏ sau lưng Tư Dạ Hàn, sắc mặt lại nhất thời lạnh đi, âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.

Năm đó, A Tu La bị các thế lực lớn vây công, Không Sợ Minh bọn họ đánh tích cực nhất, hoan hô vui mừng nhất, chửi mắng vô cùng tàn nhẫn. Hiện tại, Không Sợ Minh Chủ chỉ mang theo một ít người, chạy đến địa bàn của A Tu La giương oai. Đó là không dự định sống rời đi rồi!!

“Phải không?” Nam tử tóc đỏ nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, âm u nói.

“Ha ha, phải hay không cái bà nội ngươi đó! Ông nội Bắc Đẩu của ngươi ở chỗ này, Khương tặc, có bản lĩnh xuống đánh một trận, để cho ngươi biết ông nội Bắc Đẩu của ngươi lợi hại!” Bắc Đẩu chỉ vào nam tử tóc đỏ la lối ầm ĩ.

Nguyên bản, bọn họ tới chỗ này, mục đích chính là vì gây chuyện, náo loạn hội nghị Tu La Chủ. Bắc Đẩu giờ phút này hoàn toàn tung bay, tự do phát huy.

Diệp Oản Oản thở dài che trán, cuối cùng nàng… đã tạo cái nghiệt gì? Gây chuyện kiểu đó, không khác nào muốn chết, gây chuyện cũng không phải là gây như vậy cơ mà? Trước đó rõ ràng nàng đã nói với Bắc Đẩu quy trình để gây rối…

“Tìm chết!”

Nam tử tóc đỏ trong chớp mắt lóe lên sát cơ, nhanh chân hướng về phía Bắc Đẩu cùng đám người Diệp Oản Oản đi tới.

Nhưng mà, đúng vào lúc này, nam nhân trên thượng vị lại lãnh đạm thờ ơ mở miệng, nói: “Khương Viêm.”

Nghe tiếng, nam tử tóc đỏ Khương Viêm xoay người, nhìn về phía anh ta.

“Lui ra!” Tư Dạ Hàn lạnh lùng nói.

“Vâng…” Nam tử tóc đỏ Khương Viêm không có bất kỳ nghi vấn nào, lập tức lui sang một bên. Tại A Tu La, cho tới bây giờ không một ai dám nghi ngờ lời Tu La Chủ nói.

“Tu La Chủ…” Giờ phút này, một vị cao tầng Yến gia tiến lên, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, mở miệng nói: “Con ả Không Sợ Minh Chủ này, kiêu căng như vậy thì thôi đi, nhưng hôm nay là sân nhà của Tu La Chủ ngài. Không Sợ Minh Chủ lại dám ở trên sân nhà của ngài, trước mặt của mọi người, đánh mù con mắt trái một người Yến gia bọn ta. Hy vọng Tu La Chủ nói câu công bằng.”

Nghe được lời nói này, Tư Dạ Hàn theo bản năng hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, bất quá ngay lập tức liền đem ánh mắt thu hồi.

Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày, nam nhân kia… có tướng mạo giống với Tư Dạ Hàn như đúc. Nhưng sau khi nhìn thấy chính mình, cũng không nhận nhau. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

Anh ta không phải là Tư Dạ Hàn…?

Hay là, có nỗi khổ gì khó nói… Không tiện cùng mình nhận nhau?!