Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
“Phong tỷ, cũng không sai biệt lắm… Chúng ta chạy đi!!” Bắc Đẩu hướng về Diệp Oản Oản nói.
Nghe tiếng, con ngươi của Diệp Oản Oản đánh giá chung quanh một vòng. Từ khi Tu La Chủ bắt đầu xuất hiện, trang viên cũng đã bị thế lực A Tu La phong tỏa. Muốn chạy đi, cũng không dễ dàng!
“Không cần lo lắng, có chúng tôi ở đây.” Tóc Quăn lộ ra nụ cười mê người.
Nghe vậy, Bắc Đẩu hướng về Tóc Quăn giơ ngón tay cái lên: “Má nó trâu!”
“Đó là tất nhiên, chúng tôi rất chuyên nghiệp.” Tóc Quăn gật đầu cười nói.
Cao tầng Yến gia bên kia, sau khi nói xong liền đem cô gái Yến giá trước đó bị chọt mù một mắt mang ra.
Giờ phút này, ánh mắt của cô gái kia được băng bó và xử lý chuyên nghiệp, thoạt nhìn hơi lộ ra vẻ dữ tợn và chật vật.
“Tu La Chủ… Đây chính là chuyện tốt mà con tiện nhân Không Sợ Minh Chủ kia làm!” Một vị cao tầng Yến gia lạnh lùng nói.
“Không Sợ Minh Chủ…”
Nghe được lời nói này, Tư Dạ Hàn hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Tư Dạ Hàn cũng không biết, tại sao Diệp Oản Oản lại từ Hoa quốc đi tới Độc Lập Châu.
Thời điểm Tư Dạ Hàn rời khỏi Hoa quốc, đã từng lưu lại một vài người có năng lực ở lại, để cho bọn họ âm thầm bảo vệ Diệp Oản Oản.
Như sự việc Tư gia, còn có chuyện của Diệp gia, Tư Dạ Hàn đương nhiên đều biết được. Chỉ bất quá, Tư Dạ Hàn cũng không mấy lo âu. Với năng lực của Diệp Oản Oản, xử lý những chuyện này, cũng sẽ không quá mức khó khăn.
Hơn nữa, để Diệp Oản Oản ở lại Hoa quốc, trừ bảo vệ an toàn cho nàng ra, Tư Dạ Hàn lại càng muốn giúp cho bản thân Diệp Oản Oản tự mình phát triển. Nhưng cho dù là thần cũng có lúc tính sai, huống chi là người.
Diệp Oản Oản không thể một mực ở dưới cánh chim che chở của anh mà trưởng thành. Nếu không, một khi chính anh xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, Diệp Oản Oản cũng giống như một viên thủy tinh dễ vỡ. Kết quả, tất nhiên không cần nói nhiều nữa…
Thủy tinh sẽ vỡ, nhưng sắt thì lại khác. Chỉ có chính bản thân cường đại, mới có thể càng thêm an toàn.
Tư Dạ Hàn đem ánh mắt thu hồi lại, anh cũng không biết được tin tức Diệp Oản Oản đến Độc Lập Châu…
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Diệp Oản Oản, dường như không hề giống như đã khôi phục lại ký ức trước đây…
“Ngài nhất định phải đòi lại công đạo cho Yến gia chúng ta…” Cao tầng Yến gia nhìn về phía Tư Dạ Hàn, chợt, vừa cười lạnh, vừa hướng về Diệp Oản Oản quan sát.
“Ngươi là đang dạy ta cách làm việc à?” Tư Dạ Hàn ánh mắt lạnh như băng sương, nhìn về phía gã cao tầng Yến gia kia.
Nghe được lời nói này, cao tầng Yến gia hơi sững sờ, vội vàng nói: “Không không không… Cũng không phải là như vậy!!”
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Phúc Bá, nói: “Tường thuật lại!”
Lão quản gia nghe lệnh gật đầu, thấp giọng ở bên tai Tư Dạ Hàn mở miệng giải thích đầu đuôi sự tình.
Chợt, Tư Dạ Hàn lạnh giọng mở miệng: “Bạch Minh chủ là khách quý ta mời, môn đồ Yến gia ở nơi này sinh sự, giết!”
Tư Dạ Hàn vừa dứt lời, nam tử tóc đỏ ở bên cạnh không do dự chút nào, nhanh chân đi tới bên người nữ nhân kia. Còn không đợi đám người Yến gia phục hồi lại tinh thần, cổ của nữ nhân kia, cũng đã bị nam tử tóc đỏ bóp nát.
Tình cảnh này, quả thật là khiến cho mọi người tại đây khó mà tin nổi, nhất là đám người Yến gia gia chủ cùng Yến Vân.
“Lợi hại!! Không hổ là A Tu La chí cao.” Bắc Đẩu chậc chậc mở miệng: “Cái gã Tu La Chủ kia, là đang muốn lập uy với mọi người đây! Đây là nói cho mọi người biết, ở trên địa bàn của hắn ta gây chuyện, không cần biết ngươi là ai, đều phải chết! Phỏng chừng, chờ chút nữa liền đến phiên chúng ta ngay thôi!”
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai…
Nam nhân kia, tất nhiên là Tư Dạ Hàn!
Từng sống hai kiếp người, nàng không đến nỗi ngay cả người bên gối của mình đều không nhận ra.
“Không Sợ Minh Chủ.” Bỗng nhiên, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt nhỏ của Diệp Oản Oản dương lên, nhìn về phía chàng trai của mình, trực tiếp mở miệng: “Tu La Chủ, cống phẩm, Không Sợ Minh chúng ta sẽ không giao. Giống như trước đó ta từng nói, A Tu La ngươi mỗi tháng cống nạp cho Không Sợ Minh bọn ta, có lẽ ta sẽ còn xem xét!”
“Vì sao không giao?” Tư Dạ Hàn nói.
Diệp Oản Oản: “Vì sao?”
Không giao chính là không giao, sao lại còn sao với trăng gì?
“Gần đây kinh tế Không Sợ Minh chúng ta sa sút, chính mình còn chưa có tiền lời, ngươi còn bảo ta cống nạp cho ngươi?” Diệp Oản Oản cười lạnh, tùy tiện tìm một cái cớ.
Nàng hôm nay liền muốn thử một chút, người đàn ông này, rốt cục có phải là Tư Dạ Hàn hay không? Nếu như không phải là Tư Dạ Hàn, chính mình tỏ thái độ như vậy, Tu La Chủ sẽ buông tay như thế nào?