Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Cho tới nay, hắn chưa bao giờ tin tưởng nữ nhân này là Không Sợ Minh Chủ. Ngôn ngữ, hành động, cử chỉ của nàng, còn có tướng mạo, so với Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong chân chính, vẫn có một chút chênh lệch. Càng không hề thể hiện ra thực lực bản thân bao giờ…

Cho nên, cơ hồ tất cả các cao tầng của Không Sợ Minh, đều cho rằng thân phận của Diệp Oản Oản không đúng. Thậm chí một vài cao tầng của các trận doanh, quyết định người nào trước tiên tìm ra được chứng cứ nữ nhân này giả mạo Không Sợ Minh Chủ, liền có thể leo lên vị trí Không Sợ Minh Chủ…

Cơ trong cùng một lúc, phần lớn cao tầng nhìn về Diệp Oản Oản, thần sắc kích động vạn phần, vẻ vui sướng và hưng phấn khó mà che giấu.

“Minh… Minh chủ!”

Nhị trưởng lão uỵch một tiếng quỳ xuống ở trước người Diệp Oản Oản.

“Minh chủ… Thật sự là Minh chủ!”

Một đám cao tầng Không Sợ Minh, thậm chí có một số người ngôn ngữ cũng không còn được mạch lạc.

Không Sợ Minh Chủ mất tích nhiều năm, tất cả mọi người không nghĩ tới, một ngày kia, Không Sợ Minh Chủ, thật sự lại sẽ trở về.

Tam trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trong nháy mắt ngồi liệt trên đất. Xong rồi, hắn đã làm cái gì với Minh chủ…

“Minh chủ, ngài thật sự trở về rồi…” Một vị trưởng lão trong đám, quỳ rạp xuống bên người Diệp Oản Oản, lão lệ tuôn rơi.

Mấy năm nay không có Bạch Phong, Không Sợ Minh cũng không còn được dũng khí của năm đó. Các thế lực ngày trước thần phục ở dưới chân Không Sợ Minh, hiện nay, thậm chí còn dám cùng Không Sợ Minh làm ầm làm ĩ.

Nếu như, năm đó Minh chủ không mất tích mà nói, Không Sợ Minh hiện tại làm gì phải đến mức rơi xuống đến tình trạng hôm nay. Thậm chí chưa kể đến bên ngoài, ngay cả nội bộ Không Sợ Minh, cũng đã chia rẽ nghiêm trọng, phân hóa ra các thế lực lớn, từng người gườm nhau, tranh đoạt, không nhìn mặt nhau.

“Minh chủ, là chúng tôi ngu xuẩn! Minh chủ a… Không thể nhận ra được ngài! Thậm chí, còn coi ngài là kẻ giả mạo. t r u y e n fu l l. vn Còn muốn tìm ra chứng cứ ngài giả mạo Không Sợ Minh Chủ…” Một vị trưởng lão sắc mặt xấu hổ không chịu nổi.

Các cao tầng thuộc phe Tam trưởng lão Lý Tư trố mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh từ trên trán thấm ra. Giờ phút này ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Từ sau khi Minh chủ trở về, bọn họ chưa bao giờ đem Minh chủ để ở trong mắt. Thậm chí ngữ khí, lời nói của bọn họ lại còn nhiều lần dám phạm thượng. Bọn họ há chẳng phải là… Chết chắc!?

“Các người lại có thể đến bây giờ còn hoài nghi Phong tỷ? Tôi đã sớm nói, Phong tỷ không phải là giả.” Bắc Đẩu nghe thấy mọi người nói như vậy, không khỏi lạnh giọng cười nói.

Thất Tinh lắc đầu một cái. Chuyện này cũng không thể trách người bên cạnh! Dù sao, Minh chủ trở về quá mức trùng hợp, chính cả cậu cũng đã từng nhiều lần hoài nghi.

Diệp Oản Oản thậm chí nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người đó lấy một lần, ngáp một cái, lảo đảo xoay người rời đi, đi vào bên trong phòng làm việc.

“Minh chủ… Đám người Lăng Hoắc này, xử lý như thế nào?” Một vị cao tầng lại hỏi một tiếng, chỉ bất quá Diệp Oản Oản cũng không hề đáp lại.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, chúng cao tầng chỉ có thể trước tiên đem đám người Lăng Hoắc và Thiết Đầu Bang nhốt vào bên trong địa lao của Không Sợ Minh.

Rất nhanh, mọi người đi theo Diệp Oản Oản, đi vào bên trong phòng làm việc, nhưng lại thấy Diệp Oản Oản đang ngồi ở trên ghế khò khò ngủ say.

“Minh chủ đây là thế nào?” Một vị cao tầng mặt đầy vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ là sau khi cùng Lăng Hoắc giao thủ quá mệt mỏi?

“Phong tỷ uống say.” Một bên, Thất Tinh mở miệng nói.

“Uống say?”

Nghe được lời này của Thất Tinh, mọi người tại đây đều sững sờ.

Khó trách, ở trên người Diệp Oản Oản có mùi rượu nồng nặc. Chỉ bất quá, trước đó Lăng Hoắc xuất hiện, khiến cho mọi người lòng rối như tơ vò, căn bản cũng không chú ý tới điểm này.

“Nghịch ngợm, các ngươi làm sao có thể để cho Minh chủ uống nhiều rượu như vậy? Lần này nếu như là mới vừa rồi Minh chủ bởi vì say rượu, thua bởi Lăng Hoắc, hoặc là bị thương, vậy phải làm thế nào!?” Một vị trưởng lão nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, hung hăng mắng.