Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Diệp Oản Oản ý cười đầy mặt nhận lấy thỏi vàng: “Thẩm công tử, anh thật là quá khách khí… Đúng rồi, tôi còn có hai người bạn tốt cũng ở đây…”

Nghe tiếng, Thẩm gia đại công tử sửng sốt một chút: “Ở đâu, để cho bọn họ đi ra đi.”

“Đại Bạch, Tiểu Hắc!”

Diệp Oản Oản liền vội vàng hướng về một góc phòng làm việc kêu gọi.

Nghe tiếng, Beerus cùng Đại Bạch ngáp một cái, chậm rãi đi tới.

Thẩm gia đại công tử: “…”

“Phong tỷ… Tỷ thật là quá đáng! Đại Bạch và Beerus muốn lễ ra mắt gì chứ!” Chợt, Bắc Đẩu xoay người, nhìn về phía Thẩm gia đại công tử: “Thẩm ca, mẹ tôi trước đó bị xe đụng, mẹ vẫn còn đang ở tại bệnh viện. Hay là anh chờ một lát, tôi đi bệnh viện một chuyến, đem mẹ tôi cõng qua có được không…”

“Cút!” Diệp Oản Oản hướng về Bắc Đẩu mắng.

Nghe tiếng, Bắc Đẩu mặt đầy lúng túng, không dám nhiều lời nữa.

“Lý Tư…” Diệp Oản Oản gọi.

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Tam trưởng lão đẩy cửa phòng ra: “Minh chủ, có gì phân phó?”

“Thẩm đại công tử muốn tặng ông lễ ra mắt.” Diệp Oản Oản nói.

“Ồ?” Lý Tư hơi sững sờ. Chính mình và Thẩm đại công tử chưa từng xuất hiện đồng thời bao giờ, lễ ra mắt là có ý gì.

Còn không đợi Lý Tư suy nghĩ nhiều, một miếng vàng thỏi liền được chuyển tới trước mặt hắn.

Cơ hồ theo bản năng, Lý Tư cầm lấy thỏi vàng, mân mê trong tay.

“Ha ha, Thẩm đại công tử, ngài quá khách khí rồi! Tới thì tới thôi, còn tặng lễ vật làm gì. Thẩm đại công tử, Không Sợ Minh còn rất nhiều huynh đệ…” Lý Tư hướng về Thẩm đại công tử cười nói.

“Tam trưởng lão, ông làm sao có thể như vậy? Thẩm ca của tôi mặc dù có tiền, nhưng cũng không phải dùng theo kiểu này…” Bắc Đẩu mặt đầy tươi cười, nhìn về phía Thẩm đại công tử lúc này có chút mộng bức: “Thẩm ca, mẹ của tôi vẫn còn đang ở tại bệnh viện đây…”

“Đủ rồi!” Diệp Oản Oản hơi không kiên nhẫn phất phất tay. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, mặt mũi của Không Sợ Minh bọn họ biết để nơi nào!

Không Sợ Minh bọn họ thiếu tiền sao?

Mặc dù gần đây, kinh tế của Không Sợ Minh có chút eo hẹp, nhưng mà khí chất vẫn phải giữ…

“Thẩm công tử không cần gấp gáp, mới vừa rồi chẳng qua là cùng Thẩm công tử đùa vui một chút mà thôi. Không Sợ Minh chúng tôi, cũng không phải là tham tiền…” Diệp Oản Oản cười nói.

Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, Thẩm đại công tử nhất thời giận dữ: “Bạch Minh chủ, cô đây là có ý gì, Thẩm gia tôi thiếu tiền sao? Tôi thiếu tiền sao? Thẩm gia thứ gì cũng có, đặc biệt là có tiền. Cô như vậy là xem thường tôi!”

“Được rồi.” Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía Lý Tư: “Tới đây, đem tất cả huynh đệ tỷ muội Không Sợ Minh toàn bộ triệu tập, Thẩm đại công tử có phần lễ ra mắt muốn tặng…”

Còn không đợi Lý Tư mở miệng, Thẩm đại công tử lại bỗng nhiên cười nói: “Hic, ngại quá, lần này không mang nhiều vàng thỏi như thế. Lần sau… Lần sau nha…”

“Được rồi, vậy Thẩm công tử hôm nay là đặc biệt tới tặng lễ ra mắt sao?” Diệp Oản Oản hỏi.

“Bạch Minh chủ, ba ngày sau, Thẩm gia tôi có tổ chức một buổi yến hội. Đến lúc đó, những người có mặt mũi tại Độc Lập Châu đều sẽ tới, xin mời Bạch Minh chủ nhất định phải có mặt.” Thẩm đại công tử nói xong, lấy ra mấy tờ thiệp mời, đưa cho đám người Diệp Oản Oản.

“Tiệc chia tay…”

Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi co giật. Tiệc chia tay của gã Thẩm gia đại công tử này, nhất định phải để cho toàn bộ Độc Lập Châu đều biết… Chẳng lẽ có gì vinh quang sao?

“Chỉ cần tham gia yến hội của Thẩm gia, đến lúc đó sẽ còn có lễ vật tặng kèm.” Thẩm gia đại công tử cười nói.

Nghe tiếng, con ngươi Bắc Đẩu sáng lên, bắt lấy tay Thẩm gia đại công tử: “Thẩm ca, anh cho tôi hai tấm thiệp được chứ… Tôi cũng muốn tham gia.”

“Ặc…” Thẩm gia đại công tử nhìn chằm chằm Bắc Đẩu quan sát, hắn chỉ muốn mời những đại nhân vật có mặt mũi tại Độc Lập Châu mà thôi…