Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Ngay vào lúc này, một cái bóng màu đen từ phía sau tủ bếp đi ra.

Diệp Oản Oản đảo tròng mắt một vòng, vội vã mở miệng nói, “Beerus, ngươi làm sao lại nghịch ngợm như vậy!”

Diệp Oản Oản quả quyết đẩy lựu đạn sang trên người của Beerus.

Thời điểm Beerus đi ngang qua chiếc tủ, tựa hồ là đã phát hiện gì đó, đột nhiên hoài nghi ngừng lại trước mặt chiếc tủ, ngửi ngửi một cái, còn phát ra tiếng “rừ rừ” đầy cảnh giác.

Mẹ nó! Đừng hủy đi tiền đồ của ta như vậy mà, Tiểu Hắc!

Diệp Oản Oản vội vàng vỗ bên cạnh chiếc ghế sa lon một cái, ra lệnh, “Beerus, qua đây!”

“Rống —— “

Báo đen sau khi do dự một chút giữa Diệp Oản Oản và chiếc tủ, sau đó đầy quả quyết hướng về Diệp Oản Oản đi tới.

Báo đen bén nhạy nhảy nhẹ một cái, nhảy tới trên ghế sa lon, sau đó thuần thục đem đầu lớn đặt ở trên chân của Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản trấn an gãi gãi cằm báo đen. Thân thể chú báo đen thả lỏng đầy hưởng thụ, hoàn toàn đem chiếc tủ quên ở sau ót.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật…!!

Thấy Kỷ Tu Nhiễm cũng không chú ý đến chiếc tủ kia, Diệp Oản Oản cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, “Ha ha, đã trễ thế này, tôi liền không giữ anh lại lâu nữa, nhìn trời dường như muốn mưa, anh vẫn là nên đi sớm một chút đi.”

Kỷ Tu Nhiễm nâng ly trà lên, “Không gấp!”

Diệp Oản Oản: “…!!!”

Cái gì mà không gấp chứ! Nàng rất gấp đấy, có được hay không?

Ai biết vị đại lão trong ngăn tủ kia còn có thể nhẫn được bao lâu!

“Tiểu Phong, tôi biết em thích chơi đùa, thích trai đẹp. Bất quá, ai cũng được, chỉ có Tu La Chủ là không được, biết chưa?” Kỷ Tu Nhiễm ngữ khí vẫn ôn nhu như vậy, chỉ bất quá ngoài ý cười chúm chím nơi đáy mắt lại là sự nghiêm khắc chưa bao giờ có.

“Hiểu rồi, hiểu rồi! Tôi đối với Tu La Chủ thật sự là hoàn toàn không hề có bất kỳ ý tưởng gì cả! Người kia âm trầm, ngày ngày đều nghiêm mặt, dọa chết người ta. Dáng dấp có dễ nhìn đi nữa tôi cũng không có khả năng coi trọng, có được không?”

Diệp Oản Oản chỉ muốn Kỷ Tu Nhiễm đi cho mau, hắn nói cái gì đều liên tục phụ họa. Được rồi, anh nói cái gì cũng đúng cả!

Chẳng qua là… nếu như vậy sợ là sẽ đem “người nào đó” đắc tội thảm rồi…

Diệp Oản Oản lần đầu tiên cảm giác được kiếp sống vuốt lông của mình gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.

Bộ lông này…sợ là nàng vuốt không xong rồi.

“Ánh mắt của tôi rất tinh, chỉ thích người ôn nhu lại hay cười ~” Dưới tình huống bi thảm này, Diệp Oản Oản chỉ có thể trước tiên vuốt lông vị này cho xong chuyện đã.

Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, khẽ cười một tiếng.

Nụ cười kia…

Lại nói… Kỷ Tu Nhiễm cười lên, lực sát thương thật sự quá lớn…

Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần, dùng sức vỗ ót của mình một cái. Giờ đã đến lúc nào rồi, lại còn có tâm trí đi ngắm trai cơ đấy!

Bất quá, cũng may, Kỷ Tu Nhiễm cuối cùng cũng tin tưởng nàng.

“Trễ lắm rồi, em sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng vâng vâng, anh cũng vậy!” Diệp Oản Oản chợt thở phào nhẹ nhõm. Không hề chú ý tới, ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm như có như không hướng về phía chiếc tủ cổ xưa nọ nhìn một cái.

“Tôi tiễn anh!” Diệp Oản Oản liên tục không ngừng muốn tiễn khách.

Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản đứng dậy muốn đem Kỷ Tu Nhiễm đưa đi, đột nhiên, nơi cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân nhốn nháo.

Sau đó chính là tiếng lanh lảnh của Bắc Đẩu, “Phong tỷ! Phong tỷ! Tỷ đã ngủ chưa?”

Bắc Đẩu!!!

Cái tên khỉ khô này!!

Nghe tiếng bước chân, trừ Bắc Đẩu ra, thật giống như cũng không thiếu người.

Sao lại đông như vậy? Lúc này đang là giữa đêm đấy! Sao lại náo động như vậy?

“Không được! Không thể bị đám người Bắc Đẩu bọn họ nhìn thấy anh!” Diệp Oản Oản quả thật là đã sắp muốn điên rồi.

Bết bát nhất là, khóa cửa mới vừa rồi đã bị Kỷ Tu Nhiễm làm hư, cửa chính chỉ khép hờ, tiếng bước chân của Bắc Đẩu càng ngày càng gần, cửa chính đã bị người ta chậm rãi đẩy ra.

Mà trong toàn bộ phòng khách, có thể giấu người, chỉ có một chỗ…