Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
“Chư vị tiền bối, nói nhiều như thế để làm gì! Cho dù Cung lão có là trưởng lão, đệ tử phạm sai lầm, cũng không thể thiên vị! Tội danh đào ngũ, coi như viện trưởng che chở cho cô ta, cũng phải trị tội.” Một bên, Mạnh Khả lạnh giọng lên tiếng.
“Bắt lại!” Lúc này, Lôi Hạ hướng về mấy người chấp pháp đội ra lệnh.
Lôi Hạ vừa dứt tiếng, người của chấp pháp đội lập tức đem Diệp Oản Oản vây lại, như thể muốn ngay lập tức bắt nàng lại vậy.
“Ta xem ai dám!”
Đang lúc này, Diệp Oản Oản quát lạnh một tiếng.
“Thế nào, chỉ bằng ngươi, còn muốn phản kháng sao?” Mạnh Khả trợn mắt trừng Diệp Oản Oản một cái.
“Ngươi thì tính là cái thứ gì?” Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Mạnh Khả.
“Ngươi nói cái gì!?” Hàn quang trong mắt Mạnh Khả lóe lên như ánh chớp.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản cũng không thèm phản ứng lại Mạnh Khả, ngược lại còn đảo một vòng về phía đám cao tầng và trưởng lão Lôi Hạ, lạnh giọng cười nói: “Những cao tầng học viện Xích Diễm như các ngươi, quả thật rất là không biết xấu hổ nha!”
Diệp Oản Oản dứt tiếng, các cao tầng ở đây nhất thời đều sửng sốt một chút.
Từ khi học viện Xích Diễm sáng lập tới nay, trừ vị Nhiếp Vô Ưu kia đã từng ở ngay trước mọi người nhục mạ các cao tầng và trưởng lão của học viện Xích Diễm ra, vẫn không có một người nào khác dám làm như vậy. Nữ nhân này là người thứ hai, mà lại mới chỉ là một lính đánh thuê cấp D thôi đấy!
“Tội đại bất kính, đáng phải chết!” Trương Đạt quát lên.
“Tội đại bất kính cái con mẹ ngươi!” Diệp Oản Oản lườm Trương Đạt một cái: “Các ngươi nói ta đào ngũ, đó chính là tung tin vịt phỉ báng! Tội danh này của ta một khi bị vu cáo thành công, vậy các ngươi chính là những kẻ mưu sát! Sát hại học viên của chính mình, đó chính là gây ra lục đục, làm phản! Ta hỏi các ngươi một câu, tội danh nào lớn hơn?”
Còn không đợi trưởng lão cao tầng mở miệng, Cung lão ở bên cạnh, nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Oản Oản, con nói là, chính mình cũng không hề đào ngũ, là bị oan uổng?”
“Sư phụ, đích xác là như vậy!” Diệp Oản Oản gật đầu.
“Ha ha, thật là chuyện cười lớn! Ngươi nói ngươi không có đào ngũ, ngươi có chứng cớ sao?” Một lão bà trong đám cao tầng trợn mắt hỏi.
“Ha ha, thật là chuyện cười lớn! Ngươi nói ta trốn tránh, ngươi có chứng cớ sao?” Diệp Oản Oản trợn mắt lên trừng lại bà lão. Trừng thì trừng! Thử xem ai mỏi mắt trước!
“Ngươi…” Bà lão bị Diệp Oản Oản mắng lại, tức giận tới mức thân thể phát run.
“Lời nói của ta, chính là chứng cớ!” Trương Đạt quát lạnh.
“Có thật không, sao ngươi không leo lên đầu ta ngồi luôn đi? Viện trưởng cũng không bá đạo bằng một huấn luyện viên cấp thấp như ngươi! Rõ ràng là ngươi và cao tầng học viện Tinh Dương cấu kết, bị ta phát hiện, bây giờ còn muốn đi vu hãm ta?” Diệp Oản Oản cười lạnh.
“Ai cùng học viện Tinh Dương cấu kết! Ngươi đừng có đánh rắm!” Trương Đạt căm tức nhìn Diệp Oản Oản.
Học viện Tinh Dương và Xích Diễm, từ trước đến giờ đều là đối thủ một mất một còn. Loại tội danh này, cũng không phải chuyện đùa đâu!
“Chính là ngươi cùng cao tầng học viện Tinh Dương cấu kết, muốn diệt khẩu ta.” Diệp Oản Oản lạnh nhạt nói.
“Ngươi có chứng cớ sao?” Trương Đạt tức giận.
“Lời nói của ta, chính là chứng cớ!” Diệp Oản Oản đem nguyên văn trả lại cho Trương Đạt.
“Hay cho một con nhãi ranh miệng lưỡi bén nhọn như ngươi!” Trương Đạt bị tức đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Nhãi ranh thì không dám nhận, nhưng cũng tốt hơn ‘lão ranh’ như ngươi!” Diệp Oản Oản cười khanh khách.
“Oản Oản, nếu như con có chứng cớ thì mau lấy ra! Có sư phụ ở đây, con không cần sợ bất luận kẻ nào!” Giờ phút này, Cung lão đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Lập tức, Diệp Oản Oản đem ngọn nguồn báo lại cho Cung lão.
“Sư phụ, con đã hoàn thành nhiệm vụ cấp A, cho nên, không hề có chút liên quan nào tới hai chữ đào-ngũ.” Diệp Oản Oản cười nói.
Lời này vừa nói ra, đừng nói chi là Cung lão, ngay cả đám cao tầng Lôi Hạ, thần sắc cũng hết sức cổ quái.
Một lính đánh thuê cấp D, nói chính mình đã hoàn thành nhiệm vụ cấp A?