Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Sau khi Lý Hàm Phong rời đi, không bao lâu sau Diệp Oản Oản cũng xoay người rời đi theo. Nhân viên phục vụ quán cà phê nhìn quán bị phá tan hoang  mà phát run, cảm giác như vừa trải qua một cơn địa chấn…

Diệp Oản Oản cảm thấy không có gì thú vị, một phần cũng có chút đuối lý, nên cũng không tiện ở lâu trong quán cà phê.

Sau khi trở lại ký túc xá tập thể, đám người Lý Tân trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.

“Đại tỷ… ăn cơm chưa? Tôi mua cho cô cơm gà xối mỡ!” Lý Tân liền vội vàng tiến lên, mặt đầy nụ cười nịnh hót.

“Ngươi đi sang một bên cho ta!” Một vị lính đánh thuê lão làng, hất văng Lý Tân sang một bên, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nụ cười tươi rói: “Oản tỷ, tôi mua cho cô trà sữa trân châu, còn có thịt dê thui đặc sản nữa!”

Diệp Oản Oản: “…” Chuyện gì thế này?

Đám người trong ký túc xá tập thể, từng người một ân cần hỏi han Diệp Oản Oản, làm cho nàng không cách nào giải thích được.

“Oản tỷ, cô quá trâu rồi! Lại có thể đánh bại Bắc Đẩu và Thất Tinh của Không Sợ Minh!”

“Oản tỷ, lần sau xin hãy dẫn dắt chúng tôi… Chỉ cần Oản tỷ tùy tiện dẫn chúng tôi đi làm vài nhiệm vụ, chúng tôi liền có thể thăng cấp lên lính đánh thuê cấp C rồi!”

Nghe mọi người nói như vậy, Diệp Oản Oản bỗng nhiên tỉnh ngộ. Khó trách từng người một lại sẽ ân cần với mình như vậy.

“Oản tỷ, toàn bộ học viện Xích Diễm, cô là người thứ hai dám khiêu khích các cao tầng. Người đầu tiên chính là Nhiếp Vô Ưu sư tỷ!”

“Nhiếp Vô Ưu sư tỷ chính là truyền kỳ của học viện Xích Diễm, đã từng sáng lập biết bao nhiêu kỷ lục. Đáng tiếc, sau đó đều bị Nhiếp Linh Lung sư tỷ phá vỡ mất rồi…”

Hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lấp lóa. Những thứ bị Nhiếp Linh Lung cướp đi, nàng sẽ cầm về lại. Rất nhanh thôi…

Sáng sớm hôm sau, Diệp Oản Oản đi tới bên trong trang viên của Cung lão.

Trong đại đường, trừ Cung lão ra, còn có một vị lão bà.

Bà lão này hôm qua Diệp Oản Oản từng gặp, chính là trưởng lão cao tầng bên phe Lôi Hạ.

“Cung lão, vị đệ tử này của ông, nhất định phải tham gia luận bàn võ đạo.” Bà lão cười lạnh nói.

Nghe tiếng, Cung lão lườm bà lão một cái: “Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ là lính đánh thuê cấp D, cũng không cần tham gia!”

“Ha ha, Cung lão, nhưng đồ nhi này của ông, đã hoàn thành 2 cái nhiệm vụ cấp A. Mặc kệ cô ta là cấp bậc gì, đều phải tham gia! Hơn nữa, trưởng lão Lôi Hạ đã xin phép viện trưởng. Viện trưởng cũng đồng ý!” Bà lão ngoài cười nhưng trong không cười.

Còn không đợi Cung lão tiếp tục mở miệng, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm bà lão, lạnh lùng nói: “Nói cho Mạnh Khả và trưởng lão Lôi Hạ, đại hội luận bàn võ đạo, tôi sẽ tham gia!” 

Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, bà lão chợt cười một tiếng, gật đầu nói: “Cung lão, chính ông cũng nghe được rồi đấy, là đồ nhi của ông tự nguyện tham gia. Lời đã nói ra, như ly nước đổ đi, không thu về được.”

Bà lão nói xong, không cho Cung lão có cơ hội mở miệng, xoay người rời đi.

Chờ sau khi bà lão rời đi, Cung lão vô cùng không vui nhìn Diệp Oản Oản, mặt đầy nghiêm túc: “Ai cho phép con tham gia luận bàn võ đạo?”

Diệp Oản Oản: “…” Rượu!

“Diệp Oản Oản, con cũng đã biết, trưởng lão Lôi Hạ vì sao phải đánh tiếng với viện trưởng như vậy! Đây chính là muốn thổi phồng con lên, sau đó hại chết!” Trên trán Cung lão nổi lên một đường gân xanh đầy đau thương: “Một năm trước, ta có một vị đệ tử thân truyền, kỳ tài ngút trời, tên là Phùng Thiên. Nếu để cho nó thêm thời gian 3 năm, vô cùng có khả năng vượt qua Vô Ưu sư tỷ của con…”

Đối với chuyện của Phùng Thiên, Diệp Oản Oản tại học viện Xích Diễm cũng từng nghe qua.

Phùng Thiên tham gia luận bàn võ đạo, cơ hồ không địch thủ. Nhưng cuối cùng, lại gặp phải đại đệ tử của trưởng lão Lôi Hạ.

Cùng đánh một trận với đại đệ tử của trưởng lão Lôi Hạ, Phùng Thiên cuối cùng bị đại đệ tử của Lôi Hạ đánh chết tươi…

Loại luận bàn võ đạo này, tuy nói đến điểm thì ngừng, nhưng cũng có thời điểm xảy ra sai lầm, gây nên án mạng.