Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Cung Húc sắp bị biểu cảm “đây-không-tin-nhé!” của Diệp Oản Oản làm cho tức chết, “Diệp ca à, cô quá đơn thuần, không hiểu được những chuyện của đám giang hồ ngoài đường. Tôi biết điều, nói cho cô biết vậy, Diệp Y Y và người của Hồng Hưng Hội cấu kết với nhau. Hồng Hưng Hội hẳn là cô phải biết đi? Bọn chúng không phải là lũ ăn cướp đần độn thông thường, bọn chúng đều là lũ liều mạng, lưỡi đao dính máu, không có nhân tính!”
Trong lúc Cung Húc đang nói chuyện, đã có mười mấy gã côn đồ xông lên, bao vây bọn họ.
Diệp Oản Oản kéo lấy Cung Húc ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, “Đừng có nóng mà! Ngồi xuống uống ly trà! Hồng Hưng Hội tôi cũng có biết đến! Hình như cũng rất dọa người! Bất quá, tôi cũng rất đáng sợ đó nha!”
Con tim mỏng manh của Cung Húc quả thật là suýt chút nữa đã tan vỡ, “Diệp ca! Cô đừng có nói giỡn nữa! Giờ đã là lúc nào rồi!”
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, “Không có nói đùa mà, tôi thật sự rất đáng sợ! Hai vị tiểu bằng hữu này của tôi, cũng rất là không có nhân tính! Hơn nữa còn rất hung tàn!”
Cung Húc: “… Cánh tay còn không to bằng bắp đùi người ta! Hung tàn cái quỷ gì chứ!”
Làm sao bây giờ, Diệp ca nhà chúng ta đi ra ngoài mấy ngày, sau đó quay trở về, làm sao mà lại trở nên đần độn rồi vậy hả?!
Trong nháy mắt khi Cung Húc dứt tiếng, chỉ thấy một gã đại hán xăm mình, cao đến 1m90, bắp thịt nổi cuồn cuộn, quả đấm to như cái nồi đánh thẳng vào gương mặt lạnh lùng tinh xảo đầy tuấn tú của Thất Tinh…
“Á! Xong rồi!” Cung Húc kêu thảm một tiếng, che mắt lại.
Quả nhiên, Cung Húc mới vừa che mắt, liền nghe được một tiếng “ầm” rền vang.
Cung Húc cẩn thận từng li từng tí, nhìn trộm bên ngoài qua kẽ tay. Một giây kế tiếp, bàn tay buông thõng ra, cằm đã sắp chấn kinh đến mức gần chạm đất…
Đây…đây là có chuyện gì!!!!
Hắn vừa thấy được cái gì?
Thân thể nhỏ bé thon gầy của Thất Tinh cùng với gã đại hán cao to lực lưỡng đứng bất động ở nơi đó. Cậu ta chẳng qua chỉ xoay cổ tay một cái, đã dùng một góc độ cực kỳ tinh chuẩn bắt lấy cổ tay của gã du côn kia.
Sau đó một giây kế tiếp, gã đại hán kia liền bị ném bay ra ngoài không khác gì một tấm giẻ rách…
“Ặc…” Hắn… Hắn có phải là bị ảo giác rồi hay không? Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Trong nháy mắt khi Cung Húc ngây ngẩn cả người, cái vị Bắc Đẩu mặc đồ lòe loẹt như cá bảy màu kia cũng di chuyển. Chỉ thấy cậu ta tung một cước lại đạp bay một tên côn đồ, đồng thời dùng một tay vặn gãy cánh tay một gã đô con khác, phát ra âm thanh “răng rắc” rợn cả tóc gáy.
“A —— a ——!!! “
Tiếng kêu gào thảm thiết của đám du côn ở đây cơ hồ muốn chọc thủng cả nóc nhà.
Gã đô con kia kêu cha gọi mẹ lăn lộn trên mặt đất, toàn bộ cánh tay bị bẻ ngược ra phía sau, mềm nhũn y như cọng mì lủng la lủng lẳng…
Gã du côn mới vừa rồi bị Thất Tinh ném bay ra ngoài đập vào trên tường, đang ở một bên, vừa co giật vừa hộc máu mồm…
Cằm của Cung Húc đã há đến chạm mặt đất rồi, rợn cả sống lưng, rùng mình một cái, biểu cảm nhìn Bắc Đẩu và Thất Tinh cứ y như là nhìn thấy quỷ, nép vào sau lưng Diệp Oản Oản rụt một cái, “Tôi…tôi…sợ!!”
Trong mấy phút ngắn ngủi tiếp đó, tất cả mọi người cứ như vậy ngơ ngác nhìn hai tên thiếu niên tướng mạo tuấn dật, nhưng lại giống như ác ma đánh cho mười mấy gã đại hán cao to vạm vỡ đến bể đầu chảy máu.
Hai người này một người mặt không cảm xúc, một người thì lại cười toe toét đầy hưng phấn khiến cho người ta rợn cả tóc gáy. Mỗi lần ra tay đều dùng thủ đoạn hung ác đến cùng cực, khiến cho những người xem sợ toát hết cả mồ hôi lạnh.
Một gã đại hán bị đá văng vào tường, phần trán trực tiếp bị dư lực chấn bể.
“Ọe…” Diêu Giai Văn mới vừa rồi còn vênh váo hung hăng, vừa ói vừa nhũn hết cả người như một đống bùn dơ bẩn, không tự chủ được đái cả ra quần. Một mùi khai nồng nặc bốc lên.
Diệp Oản Oản nhàn nhã uống cà phê, “Như thế nào đây? Đã đủ hung tàn chưa?”
Cung Húc: “…”
Quá hung tàn rồi, có được không!!!