Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Bắc Đẩu mới vừa bật đèn xe lên, chợt nhìn về phía xa xa, dụi dụi cặp mắt, mặt đầy thần sắc không thể tin.

“Con bà nó! Nam nhân kia không phải là Tu La Chủ sao?”

Một giây kế tiếp, Bắc Đẩu trong nháy mắt đứng thẳng lên, chỉ nam nhân đằng xa và nói.

Nhắc tới Tu La Chủ, chính cả Diệp Oản Oản cũng cảm thấy kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Bắc Đẩu vừa chỉ.

Xa xa, phụ cận Tư gia, một vị nam nhân ăn mặc tây trang màu đen, xuất hiện tại cửa Tư gia, chợt, xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng.

Nhưng chính là một cái xoay người này, Diệp Oản Oản cũng đã thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Đúng như Bắc Đẩu từng nói, đúng là có tướng mạo giống Tu La Chủ như đúc, nhưng… tóc lại là màu đen.

“Tư Dạ Hàn…”

Trái tim Diệp Oản Oản khẽ nhảy lên, lẩm bẩm trong miệng.

“Không giống Tu La Chủ.”

Thất Tinh ngồi ở bên ghế phụ, mặt không cảm xúc mở miệng nói: “Hai người quả là rất giống nhau, nhưng cách ăn mặc và thần thái đều không giống. Hơn nữa, tóc của người đàn ông kia là màu đen.”

“Đuổi theo!”

Diệp Oản Oản lập tức hạ lệnh.

“Phong tỷ, yên tâm đi.” Bắc Đẩu nổ máy, đạp chân ga, trong nháy mắt đuổi theo người đàn ông kia.

Nhưng mà, mắt thấy đã sắp đuổi kịp anh ta, nhưng anh ta lại xoay người đi vào trong hẻm nhỏ bên cạnh, trong chớp mắt đã biết mất tung mất ảnh.

Diệp Oản Oản lập tức bảo Bắc Đẩu dừng xe lại.

Rất nhanh, mấy người mở cửa xe đuổi theo, nhưng tìm tới tìm lui cả một phút đồng hồ, vẫn không thể thấy được hình bóng của anh ta.

“Con bà nó, ảo thuật sao… Sao lại biến mất rồi vậy hả?”

Bắc Đẩu quan sát chung quanh, bên trong hẻm nhỏ căn bản là không có một bóng người.

Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút nghi ngờ. Bắc Đẩu và Thất Tinh mới vừa rồi đều nhìn thấy người đàn ông nọ. Cho nên, không thể nào là do nàng hoa mắt.

Mà quần áo người đàn ông kia mặc, căn bản chính là phong cách của Tư Dạ Hàn. So với Tu La Chủ của Độc Lập Châu, có sự khác biệt rất lớn…

Vào giờ phút này, chân mày Diệp Oản Oản nhíu chặt lại.

Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Nàng mới vừa rồi quả thực đã nhìn thấy Tư Dạ Hàn, chuyện này tuyệt đối sẽ không sai…

Nếu như, Tư Dạ Hàn thật sự vẫn còn đang ở tại Hoa quốc, vậy thì Tu La Chủ ở Độc Lập Châu kia, lại là ai?

“Người đàn ông kia, sẽ không phải chính là Tu La Chủ đấy chứ? Mặc dù mặc quần áo bất đồng, nhưng dáng dấp…” Bắc Đẩu mặt đầy nghi ngờ.

“Không nhất định!” Thất Tinh lạnh nhạt mở miệng.

Nghe Bắc Đẩu nói, Diệp Oản Oản lâm vào trong trầm tư. 

Người đàn ông mới vừa rồi kia, có phải là Tu La Chủ hay không, chuyện này cũng khó nói. Hiện tại suy đoán bừa cũng căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, trước tiên phải tìm ra được “người ta” đã rồi mới có thể kết luận được.

Diệp Oản Oản vốn còn muốn tìm cẩn thận một chút, nhưng vào lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên.

“Minh chủ, Đại trưởng lão làm hư chuyện rồi! Nếu như Minh chủ có thời gian, hay là trước tiên tới xem một chút đi!” Âm thanh của Tam trưởng lão, từ một đầu khác của điện thoại truyền tới.

Nghe Tam trưởng lão nói, Diệp Oản Oản hơi sững sờ.

Đại trưởng lão làm hư chuyện? Chuyện này làm sao có thể?

Chỉ là một cái Hồng Hưng Hội, Đại trưởng lão sẽ làm hư chuyện… Chẳng lẽ, xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay sao?

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Diệp Oản Oản cau mày lên tiếng.

“Minh chủ, trong điện thoại nhất thời cũng khó mà nói rõ ràng, vẫn là nên tới xem một chút đi!” Tam trưởng lão nói.

Trong mơ hồ, Diệp Oản Oản thậm chí còn nghe thấy được từng tiếng kêu rên.

“Tôi biết rồi, ông đem địa chỉ nhắn qua cho Bắc Đẩu, chúng tôi sẽ qua ngay!” Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Sau khi cúp điện thoại, không bao lâu, Bắc Đẩu liền nhận được tin nhắn địa chỉ và vị trí chính xác do Tam trưởng lão gởi tới.

Lúc này, Bắc Đẩu đạp chân ga, chạy hướng về vị trí được chỉ định.