Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

Một nhà xưởng bỏ hoang nào đó ở khu Kinh Giao.

Lúc Diệp Oản Oản chạy đến, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão vẫn còn đang tranh chấp. Một bên, trên mặt đất nằm một người, bộ dáng khoảng chừng 20 tuổi, phần trán bị vỡ chảy máu đầm đìa, không rõ sống chết, nằm hôn mê bất động.

Diệp Oản Oản nhìn lướt qua gã thanh niên trẻ tuổi ăn mặc thời thượng nọ, “Có chuyện gì xảy ra?”

Bắc Đẩu nhìn về phía gã ta, “Ồ, người này là ai vậy?”

Thất Tinh hơi nhíu mày: “Con trai của Liêu Hải Thành, Liêu Gia Kỳ.”

Hắn đã sớm điều tra tất cả tài liệu của Hồng Hưng Hội, cho nên liếc mắt đã nhận ra người trên mặt đất.

Liêu Hải Thành là lão đại của Hồng Hưng Hội. Liêu Hải Thành có ba đứa con gái, một đứa con trai, Liêu Gia Kỳ là con trai nhỏ được sủng ái nhất của Liêu Hải Thành.

“A…” Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới, chỉ trong một chút thời gian ngắn ngủi vậy, Đại trưởng lão đã trói được con trai của Liêu Hải Thành mang tới đây.

Không đợi Đại trưởng lão mở miệng, Tam trưởng lão lập tức vội vã tố cáo: “Minh chủ! Đại trưởng lão hắn luôn mồm luôn miệng nói Hoa quốc là nơi tuân thủ pháp luật, nói tôi làm việc không ổn. Nhưng bây giờ, ban ngày ban mặt, chính hắn lại bắt cóc người trói tới đây!”

Đại trưởng lão nghe vậy, tỏ vẻ đầy khinh bỉ nhìn về phía Tam trưởng lão, lạnh lùng nói, “Tam trưởng lão, ta khuyên ngươi vẫn đừng nên đánh đồng ta với chút thủ đoạn vụng về của ngươi!

Ngươi tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, cũng chỉ giải quyết được hai tên tôm tép nhỏ bé, vậy thì hay lắm sao?

Mà ta đây là bắt giặc phải bắt vua trước! Tên cẩu tặc quản gia và nhân tình kia chẳng qua chỉ nhờ có chỗ dựa là Hồng Hưng Hội mới lớn lối như vậy. Chỉ cần giải quyết Hồng Hưng Hội, hết thảy đều được giải quyết dễ dàng!”

Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, “A, nói vậy cũng có đạo lý…”

Tam trưởng lão nghe Minh chủ có vẻ ủng hộ Đại trưởng lão, nhất thời nôn nóng, “Minh chủ, xin đừng bị hắn ta che mắt! Tôi bắt cóc Diệp Y Y và Hoàng Minh Khôn là bởi vì hai người kia không hứng nổi sóng gió, trói bọn họ cũng không dám thả rắm, sẽ không gây ra chuyện gì cả.

Mà tiểu tử này lại là đứa con trai mà Liêu Hải Thành sủng ái nhất. Đại trưởng lão tùy tiện bắt cóc hắn qua đây, Liêu Hải Thành tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình!”

Đại trưởng lão sầm mặt lại, “Ngươi thì biết cái gì…”

Tam trưởng lão liên tục cười lạnh, “Ha ha, đúng vậy! Ta không biết, vậy xin mời Đại trưởng lão ngươi dạy ta một chút, tình huống bây giờ ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào? Coi như là Liêu Hải Thành nhất thời chịu uy hiếp của ngươi, nhưng sau đó thì sao? Ngươi có thể bảo đảm hắn không phản công?”

Đại trưởng lão: “Phản công thì đã thế nào? Không Sợ Minh chúng ta còn sợ một đám Hồng Hưng Hội nhỏ bé đó sao?”

Tam trưởng lão: “Đại trưởng lão, đến lúc đó làm lớn chuyện, Không Sợ Minh chúng ta tự nhiên không sợ, nhưng ắt phải xúc phạm đến luật pháp Hoa quốc. Đến lúc đó thực sự khó giải quyết!

Nơi này cũng không phải là Độc Lập Châu, đây là chính Đại trưởng lão ngươi nói! Làm sao? Bây giờ là đang tự đá vào mông của mình sao?”

Đại trưởng lão: “Lý Tư! Ngươi…”

Mắt thấy Đại trưởng lão và Tam trưởng lão tranh cãi đến long trời lở đất, Diệp Oản Oản không nhịn được xua tay một cái: “Được rồi, tất cả chớ ồn ào, an tĩnh, để cho tôi suy nghĩ một chút…”

Nếu như là tại Độc Lập Châu, hết thảy đều dễ làm. Nhưng hiện tại đang ở Hoa quốc, tình hình bây giờ, quả thật là có chút khó giải quyết…

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão nhất thời im bặt, nhưng vẫn dùng ánh mắt không phục để lườm nhau trừng trừng.

Diệp Oản Oản đang ngưng thần suy nghĩ phương pháp, lúc này, trên mặt đất truyền tới một tiếng hừ hừ, là cái gã Liêu Gia Kỳ đó tỉnh rồi.

Liêu Gia Kỳ ôm lấy phần đầu bị đánh bể, mặt đầy tức giận nhìn về phía Đại trưởng lão, “Các ngươi rốt cuộc là người phương nào… Có biết ta là ai không? Thậm chí ngay cả ta mà cũng dám bắt cóc!

Ta nói cho các ngươi biết, muốn dùng ta để uy hiếp cha ta, nằm mơ đi! Ta dù có chết, cũng sẽ không để cho các ngươi được như ý!!!”