Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Nghe câu này, Diệp Oản Oản thần sắc nghi ngờ: “Phó hội trưởng đại nhân, ngài nói lời này, liền khiến cho ta có chút khó hiểu rồi. Phó hội trưởng mang theo nhiều người như vậy, đi tới trụ sở chính Không Sợ Minh bọn ta, giờ phút này, tại sao còn đi hỏi ta? Người nên đặt câu hỏi, chẳng lẽ không phải là ta sao?”
“Ha ha, Bạch minh chủ, người ngay không nói tiếng lóng! Giao đồ và người của chúng ta ra đây!” Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội cười nói.
“Phó hội trưởng, ngươi nói cái gì?” Diệp Oản Oản mặt đầy “kinh ngạc” lên tiếng: “Người và đồ gì cơ? Nói vậy là có ý gì?”
“Bạch minh chủ, tối hôm qua, xe vận chuyển của Võ Đạo Liên Minh Công Hội bọn ta biến mất, bị mất rất nhiều thuốc quý và vàng ròng. Trưởng lão phụ trách vận chuyển và hai vị cao tầng mất tích…” Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội lên tiếng.
“Cái gì? Còn có loại chuyện này!” Diệp Oản Oản vội vàng nói: “Vậy các người nhanh chóng đi tìm đi, làm sao lại còn có thời gian rảnh rỗi như vậy, tới thăm Không Sợ Minh bọn ta?”
“Bạch minh chủ, hàng hóa của chúng ta, hẳn chính là bị người ta cướp.” Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói.
“Lại còn có loại chuyện này?” Cả người Diệp Oản Oản thoáng ‘sửng sốt’ một chút: “Tại Độc Lập Châu, người nào lại có can đảm lớn như vậy, ngay cả đồ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội cũng dám đụng? Cần phải nghiêm trị không tha!”
“Đúng vậy, ai dám to gan lớn mật như vậy? Con bà nó, có thể làm loại chuyện này… ta biết là người nào!” Bắc Đẩu lập tức mở miệng.
“Ồ, là ai?” Gã đeo mặt nạ nhìn về phía Bắc Đẩu.
“Phó hội trưởng, chuyện này còn cần phải hỏi sao, nhất định là A Tu La đấy!” Bắc Đẩu mặt đầy nghiêm túc: “Tại Độc Lập Châu, trừ A Tu La ra, còn có ai có can đảm như vậy, dám cướp đồ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội! Không sai, nhất định là A Tu La!”
Lúc này, Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái. Ngươi con mịa nó có thể ngậm cái miệng thiếu muối của ngươi lại được hay không?
“Ha ha, trước đó ta cũng nghĩ như vậy. Bất quá, chúng ta đã loại trừ A Tu La. Hơn nữa, A Tu La làm việc trắng trợn, chưa bao giờ sẽ lén lén lút lút… Ta cảm thấy, chuyện này cũng rất là phù hợp với phong cách làm việc của Không Sợ Minh các ngươi.” Gã đeo mặt nạ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: “Bạch minh chủ, giao người và hàng hóa ra đi.”
“Phó hội trưởng, đồ vật có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung được! Ngươi nói Không Sợ Minh cướp người và hàng của các ngươi, các ngươi có chứng cớ sao? Nếu như có, lấy ra, bày ra ngoài sáng.” Diệp Oản Oản nói.
Ngoài mặt tỏ vẻ chẳng hề để ý, nhưng nội tâm nàng lại khẩn trương không thôi. Tối ngày hôm qua hẳn là không để lại dấu vết gì đấy chứ?
“Xem ra, Bạch minh chủ là không chịu thừa nhận?” Gã đàn ông đeo mặt nạ liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản một cái: “Được, Bạch minh chủ, ta đã cho ngươi và Không Sợ Minh cơ hội, tốt nhất không nên để cho ta điều tra ra là do các ngươi làm!”
Gã ta nói xong, dẫn theo đám người Võ Đạo Liên Minh Công Hội xoay người rời đi.
Thấy Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh dẫn người rời khỏi, lúc này Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm. Xà quần nửa ngày, lại có thể không có chứng cứ, hù cho nàng giật mình, còn tưởng rằng tối ngày hôm qua để lại chứng cứ trí mạng.
Không chỉ riêng Diệp Oản Oản sợ hết hồn, đám người Bắc Đẩu và mấy vị trưởng lão, cũng sợ hết cả hồn.
Lỡ như bị Võ Đạo Liên Minh Công Hội biết là Không Sợ Minh bọn họ làm, hậu quả khó mà lường được!
Cũng còn may, người biết chuyện này cũng không nhiều, sự tình không có khả năng bị tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa, bọn họ cũng không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào. Võ Đạo Liên Minh coi như tay mắt khắp nơi, cũng tuyệt đối không tra được bất kỳ dấu vết nào!
Diệp Oản Oản cẩn thận đề phòng, cứ điểm nhốt Kim trưởng lão, gần đây cũng không tính đi, rất sợ bị người của Võ Đạo Liên Minh theo dõi.