Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Lời của vị phó hội trưởng này, cuồng vọng đến cực hạn, nhưng nào ai dám phản bác gì? Một vị phó hội trưởng xuất hiện, đại biểu cho cả Võ Đạo Liên Minh Công Hội.

“Gần đây, rất nhiều đại nhân vật có máu mặt của Độc Lập Châu mất tích, khiến cho tâm lý của mọi người tại Độc Lập Châu hoang mang. Võ Đạo Liên Minh Công Hội chúng ta coi như là người giám sát, có quyền đến bất kỳ địa phương nào điều tra. Lần này Tội Ngục mở hội nghị, mời nhiều người như vậy, chúng ta tới xem tình hình một chút, nghe xem các ngươi nói cái gì, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Ai biết được các ngươi đang mưu tính cái gì, có lẽ, những người mất tích đó, là do các ngươi làm, chuyện này cũng chưa biết chừng…” Rất nhanh, phó hội trưởng của Võ Đạo Liên Minh Công Hội đưa ra lời cáo buộc.

“Chuyện này…”

“Dường như cũng có chút đạo lý.”

“Có đạo lý cái rắm, đám người Kỷ Hoàng mất tích ly kỳ, thì có liên quan gì tới chúng ta?”

“Đúng vậy, trói trời trói đất, ai dám trói Kỷ Hoàng chứ? Nói đường đường chính chính như thế, ai biết có phải là do Võ Đạo Liên Minh Công Hội bọn hắn làm hay không!”

Giờ phút này, một số vị cao tầng và thủ lĩnh khe khẽ bàn luận.

“Được, nếu Võ Đạo Liên Minh Công Hội hoài nghi là do chúng ta làm, vậy thì cứ tùy tiện điều tra. Ta còn thực sự hy vọng phó hội trưởng không phải về tay không, tốt nhất là điều tra ra được một ít gì.” Một bên, Giang Ly Hận cười lạnh một tiếng.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội, tại Độc Lập Châu, đúng là có quyền giám sát. Đây cũng là do năm xưa tất cả các thế lực của Độc Lập Châu bỏ phiếu bầu ra. Bây giờ, Võ Đạo Công Hội muốn giám sát, vậy thì hãy để cho bọn họ giám sát là được rồi.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội có thời gian rảnh rỗi như vậy, bọn họ cũng không tổn thất gì. Nếu không, nếu như đuổi Võ Đạo Liên Minh Công Hội đi, chuyện này truyền đi, Độc Lập Châu, làm không khéo có khi sẽ bị cho là bọn họ chột dạ.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội bên này mới vừa ngồi vững vàng, thời điểm hội nghị chuẩn bị bắt đầu, đột nhiên, từ bên ngoài lại có một nhóm người đông đảo đi vào. 

Người cầm đầu, ước chừng 28 – 29 tuổi, tướng mạo tuấn tú, mặc quần áo phổ thông, nhưng chẳng biết tại sao, cả người thoạt nhìn lại hết sức âm nhu.

“Ha ha, quả nhiên là náo nhiệt.”

Người đàn ông cầm đầu, đảo mắt qua toàn trường một cái, nhẹ giọng cười nói.

“Là hắn?”

“Người xếp thứ hai trong số Bát Đại Thần dưới trướng Kỷ Hoàng, Cổ Ngự?”

“Cổ Ngự lại có thể chẳng qua chỉ xếp hàng thứ hai? Nghe nói bản lãnh của hắn cực lớn, là kiện tướng đắc lực nhất của Kỷ Hoàng, tài năng của bản thân, cũng không kém gì Kỷ Hoàng rồi…”

“Đứng đầu là ai?”

“Cũng không rõ nữa, nhóm Bát Đại Thần dưới trướng Kỷ Hoàng gồm 8 người, nhưng tổng cộng chỉ có 7 người ra mặt, người cuối cùng thập phần thần bí, căn bản là chưa từng có ai gặp được. Thậm chí có người nói, vị cuối cùng trong số Bát Đại Thần, căn bản chính là bản thân Kỷ Hoàng…”

Người bên cạnh Cổ Ngự, Diệp Oản Oản đương nhiên nhận biết, là người thường xuyên ở bên cạnh Kỷ Hoàng, Khô Cốt, cũng thuộc nhóm Bát Đại Thần.

“Ngồi đi.”

Tạ Thiên Xuyên nói. 

Nghe tiếng, Cổ Ngự khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều, ngồi ở một bên.

“A…”

Ánh mắt Diệp Oản Oản, đúng lúc rơi vào trên người một gã đàn ông trong đám người thuộc thế lực của Kỷ Hoàng…

Giờ phút này, anh ta đang tò mò hướng về chung quanh quan sát.

Diệp Oản Oản hơi có chút cạn lời. Cái con hàng Nhiếp Vô Danh này làm sao lại đi theo thế lực của Kỷ Hoàng chạy tới tham gia náo nhiệt?

Diệp Oản Oản theo bản năng quay đầu đi, cũng không hy vọng Nhiếp Vô Danh nhìn thấy chính mình.

“Ha ha, em gái ngoan, em cũng có mặt sao!?”

Nói sợ cái gì gặp cái đó! Nhiếp Vô Danh liếc mắt đã thấy Diệp Oản Oản, chợt, nhanh chân đi tới bên cạnh nàng.

Diệp Oản Oản: “…”

“Làm gì vậy, cương thi sao? Còn không đi lấy ghế cho tôi!” Nhiếp Vô Danh liếc nhìn Bắc Đẩu một cái.