Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Bắc Đẩu đứng láng cháng ở bên cạnh, che cản tầm mắt của Diệp Oản Oản. Diệp Oản Oản không nhịn được đẩy cậu ta sang một bên, ngay sau đó trực tiếp đi thẳng về hướng của Tư Dạ Hàn.

“Mịa nó! Nhanh ngăn Phong tỷ lại! Tỷ ấy định làm gì vậy! Sẽ không phải thật sự định đi xé…” Bắc Đẩu cơ hồ đã không dám nói tiếp. 

Cả đám người Không Sợ Minh sợ đến hồn phi phách tán, lập tức lăn một vòng đuổi kịp Diệp Oản Oản. Cũng còn may là trong ngực Diệp Oản Oản còn bận ôm theo tấm bia đá nên đi không nhanh.

Bên kia, Tư Dạ Hàn mới vừa đi ra khỏi phòng họp không bao lâu, Diệp Oản Oản đã nhanh chóng đuổi theo ngăn anh lại, “À, Tu La Chủ đại nhân, em có đôi lời muốn nói với anh…”

Bên này, lời Diệp Oản Oản mới vừa nói ra được phân nửa, phía sau một đám người tối sầm mặt vội vàng ba chân bốn cẳng lao lên kéo ngược nàng trở về.

Ánh mắt Tư Dạ Hàn hướng về Diệp Oản Oản quan sát: “Có lời muốn nói với anh?”

Bắc Đẩu, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và đám người Không Sợ Minh vừa gắt gao giữ chặt Diệp Oản Oản, vừa trăm miệng một lời đáp: “Không! Cô ấy không có!”

Diệp Oản Oản: “Em muốn…”

Bắc Đẩu, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và đám người Không Sợ Minh: “Không! Cô ấy không muốn!”

Một đám người nói xong, chân giống như cưỡi cân đẩu vân, nhanh chóng lôi Diệp Oản Oản đi rồi. Quả thật là chạy còn nhanh hơn thỏ, nhanh đến nỗi không kịp thấy bóng.

Tư Dạ Hàn: “…” 

Mãi đến khi cả đám chạy ra xa thật là xa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trời má, thật quá gay cấn rồi!

Cũng còn may là kịp kéo minh chủ lại, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn.

Bởi vì sau khi hội nghị kết thúc thì sắc trời đã tối, Tội Ngục đều đã an bài xong chỗ nghỉ ngơi cho các thế lực lớn. Không Sợ Minh ở nơi xa nhất của khu phía Tây. Thời điểm mọi người tới nơi, đã có người chuẩn bị xong rượu và thức ăn chiêu đãi từ sớm.

Đại trưởng lão đi tới bên bàn cơm, cẩn thận từng li từng tí rót một ly trà lạnh cho Diệp Oản Oản, tận tình khuyên nhủ, “Minh chủ à, mặc dù là bất kể có xảy ra chuyện gì chúng ta đều không sợ, nhưng mà… nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ, ngài nói có đúng hay không?”

Thật bất ngờ, lần này Tam trưởng lão lại gật đầu phụ họa: “Không sai, không sai, Đại trưởng lão nói rất đúng! Vị đại nhân kia sâu không lường được, thật sự là không trêu chọc nổi! Huống chi nơi này còn là đại bản doanh của Tội Ngục!”

Diệp Oản Oản trước tiên đem bảo bối “tiểu giáo bia” của mình cẩn thận đặt ở bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống, nâng cằm lên liếc thuộc hạ nhà mình một cái, “Tôi chỉ định nói với anh ấy vài câu thôi, sao các người lại khẩn trương đến vậy! Các người nghĩ gì vậy? Từng người một, sao người nào cũng có tư tưởng thiếu trong sáng đến vậy?”

Bắc Đẩu: “Mới vừa rồi rốt cuộc là ai nói ra câu muốn xé quần áo người ta? Lời nói đáng sợ như vậy…”

Diệp Oản Oản: “Coi như là vậy, mới vừa rồi làm sao tôi có thể làm cái gì với Tu La Chủ chứ? Coi như có làm gì, cũng phải tìm lúc nào không có người mới làm chứ!” 

Bắc Đẩu: “…”

Lúc không có người, cũng không thể nào làm như vậy được đâu nha!!

Cả đám người Không Sợ Minh đang tan vỡ, Nhiếp Vô Danh không biết từ nơi nào chen qua, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Diệp Oản Oản, gân cổ lên hô vang: “Phục vụ, thực đơn đâu, nhanh đem thực đơn ra!”

Lúc này Diệp Oản Oản mới chú ý tới Nhiếp Vô Danh không biết lủi lủi kiểu gì lại có thể đi theo bọn họ tới nơi này: “Sao anh lại ở đây vậy?”

Nhiếp Vô Danh cười toe toét, “Không phải là mọi người chuẩn bị ăn cơm sao? Thật trùng hợp, anh cũng định ăn cơm. Mọi người ăn cùng nhau, há chẳng phải là vui vẻ sao?”

Diệp Oản Oản: “… Sao không nói thẳng là anh định ăn chực đi!”

Nhiếp Vô Danh: “Em gái ngoan, em xem lại lời nói của mình đi! Quan hệ của hai chúng ta như thế nào, làm sao có thể gọi là ăn chực chứ! Người một nhà ăn cơm cùng nhau là chuyện vô cùng hợp với lẽ thường đó nha!”

Diệp Oản Oản: “…”

Cái tên này, cái từ “em gái ngoan” gọi càng lúc càng thuận miệng…