Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Đừng nói đám người Nhiếp Vô Danh, ngay cả Nhiếp chủ mẫu và Nhiếp gia chủ, mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc.

Nhất là Nhiếp chủ mẫu, dù như thế nào bà cũng không ngờ tới, Diệp Oản Oản lại sẽ làm ra loại chuyện này, ở một ngày như hôm nay.

“Ngươi… đánh ta?”

Sau khi “Nhiếp Vô Ưu” lấy lại tinh thần, lạnh lùng trợn mắt ngó về phía Diệp Oản Oản.

“Bép!”

“Nhiếp Vô Ưu” vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản lại lật tay, tiếp tục hung hăng vả thẳng một bạt tai nữa vào trên mặt “Nhiếp Vô Ưu”.

“Đánh ngươi, không quan trọng!” Diệp Oản Oản nhìn “Nhiếp Vô Ưu”, lạnh giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một hành động nhỏ trong quá trình tiễn ngươi xuống suối vàng mà thôi! Ngươi đánh con trai ta, ngươi đáng chết!”

“Bạch minh chủ, ngươi coi nơi này là nơi nào?” Một bên, Nhiếp Linh Lung lạnh lùng nói.

Nghe Nhiếp Linh Lung nói, hơn mười vị võ sĩ Nhiếp gia, rối rít bao vây khu vực này lại.

“Ta xem ai dám động thủ?”

Tam trưởng lão hét lớn một tiếng.

“Phong tỷ, hay là chúng ta đừng làm loạn nữa, dù sao nơi này cũng là Nhiếp gia…”

Một bên, Bắc Đẩu thấp giọng khuyên can Diệp Oản Oản.

Quân số Không Sợ Minh bọn họ đến đây chỉ có hơn 100 người, lỡ như thật sự làm Nhiếp gia nổi giận, bọn họ chưa chắc có thể rời đi.

“Trời sập xuống, tôi gánh!” Diệp Oản Oản nói.

“Nhưng dù gì thì Phong tỷ cũng không thể nào đập thủng trời một lỗ…” Bắc Đẩu lẩm bẩm trong miệng.

“Bạch minh chủ, các người đây là đang cố ý gây khó dễ cho Nhiếp gia sao?”

Vào giờ phút này, Nhiếp gia chủ đứng bật dậy, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Oản Oản.

Lúc này, Diệp Oản Oản cũng nhìn Nhiếp gia chủ, lắc đầu một cái: “Ngược lại, không phải là gây khó dễ cho Nhiếp gia. Mà chỉ là, không muốn để cho Nhiếp gia bị một số người che đậy lừa gạt.”

“Ha ha!” Nhiếp gia chủ cười lạnh một tiếng: “Bạch minh chủ hôm nay tới đây, khiêu khích Nhiếp gia phách lối như vậy, còn nói ra những lời này, quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.”

“Chuyện này không liên quan gì đến hiểu hay không!” Diệp Oản Oản nói.

“Này…!!”

Không cho Nhiếp gia chủ có cơ hội nói tiếp, Nhiếp Vô Danh buớc nhanh tới bên cạnh Diệp Oản Oản, thấp giọng nói: “Anh nói này, em gái, em làm gì vậy? Chuyện này không phù hợp với kế hoạch của chúng ta! Em đập phá gây rối như vậy, bọn anh cũng không đỡ nổi giúp em đâu…”

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản liếc Nhiếp Vô Danh một cái: “Anh xem anh kìa, chẳng có tiền đồ gì cả! Cháu ruột của mình bị đánh, anh lại có thể thờ ơ không động lòng?”

Nhiếp Vô Danh sửng sốt một chút: “Nhưng người đánh chính là mẹ nó, anh đâu có cách nào! Anh biết cảm tình giữa em và Đường Đường rất tốt, nhưng…nhưng mà em làm vậy cũng quá manh động rồi đi!”

“Mẹ ruột cái rắm! Em mới là mẹ ruột của Đường Đường!” Diệp Oản Oản lạnh lùng nói.

“Hể?” Nhiếp Vô Danh mặt đầy ngơ ngác: “Có ý gì?”

Giờ phút này, mọi người tại đây đồng loạt nhìn về phía Diệp Oản Oản. Cô ấy là mẹ ruột của tiểu thiếu gia Nhiếp gia? 

“Lời nói bậy nói bạ một phía!”

Mặt Nhiếp gia chủ đầy vẻ không vui.

“Anh nói em nghe này, rốt cuộc là em có chuyện gì vậy… Cái gì mà mẹ ruột? Em nói cho rõ ràng anh xem! Chẳng lẽ Đường Đường không phải là người của Nhiếp gia, mà là con của em?” Nhiếp Vô Danh vội vàng hỏi.

Diệp Oản Oản: “…”

“Các vị, thấy chưa, đây chính là sĩ diện của Không Sợ Minh!”

“Nhiếp Vô Ưu” mở miệng nói.

“Mắc cười, ngươi chẳng qua chỉ là một con hàng giả, thật đúng là xem mình như Nhiếp Vô Ưu thật sự rồi hả?” Diệp Oản Oản nói.

“Ta là hàng giả?”

“Nhiếp Vô Ưu” cười lạnh không thôi: “Bạch minh chủ, mặc dù không biết ngươi nổi điên cái quái gì, nhưng hôm nay… ngươi đừng mong còn sống rời khỏi Nhiếp gia!”

“Oản Oản, có phải là có người cố ý sai con làm như vậy hay không?”

Lúc này, Nhiếp chủ mẫu đứng dậy, nhìn Diệp Oản Oản, cau mày hỏi.

“Gia chủ, chủ mẫu, tôi có thể làm chứng, cô ấy mới thật sự là Vô Ưu tiểu thư, về phần vị này, đích xác là đồ giả.”

Rất nhanh, Phong Huyền Diệc từ trong đám người đi ra, nhẹ giọng cười nói.