Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
(vẫn đang trong hồi ức)
Không đợi Diệp Oản Oản nghĩ sâu, khung cảnh lại chuyển một cái, trước mắt chính là một tòa đại điện hùng vĩ trang nghiêm.
“Vô Ưu, con dẫn theo người của Không Sợ Minh con, đi cùng đi!”
“Nhưng mà, ông ngoại…”
“Sao vậy, hiện tại ngay cả lời của ông ngoại mà con cũng không nghe rồi hả?”
“Vô Ưu không dám.”
Sau đoạn đối thoại giữa nàng và ông ngoại, hình ảnh lại lần nữa hoán đổi.
Diệp Oản Oản phát hiện, chỗ này nàng rất là quen thuộc, đúng là trụ sở chính A Tu La.
Bọn họ thật giống như đang dẫn theo một đám người tấn công A Tu La, bốn phía xốc xếch một mảnh, âm thanh huyên náo.
Diệp Oản Oản kết hợp đoạn đối thoại với ông ngoại trước đó và chuyện này lại. Cho nên nói, khi đó là bởi vì mệnh lệnh của ông ngoại, nên nàng mới giúp Võ Đạo Liên Minh Công Hội cùng tấn công Tội Ngục?
Mà chính nàng, dường như cũng không muốn tham gia lần tấn công này do Võ Đạo Liên Minh tổ chức, chẳng qua là vì ngại mệnh lệnh của ông ngoại, mới không thể không nghe theo.
Nàng còn nhớ, 4 năm trước, Không Sợ Minh gia nhập đội ngũ chinh phạt Tội Ngục, nàng lấy thân phận Không Sợ Minh Chủ – Bạch Phong – suất lĩnh một đám bộ hạ đi đánh trận đầu, khởi xướng công kích đối với A Tu La đầu tiên.
Bởi vì việc tấn công tiến triển chậm chạp, vì vậy, nàng một thân một mình lẻn vào trụ sở chính A Tu La, muốn lấy trộm kế hoạch tác chiến của bọn họ.
Nhớ tới đây, Diệp Oản Oản không khỏi có chút kích động!
A Tu La!
Trong trí nhớ của nàng, rốt cuộc thứ có liên quan tới A Cửu cũng xuất hiện rồi!
Không biết nàng và A Cửu rốt cuộc là quen nhau như thế nào đây?
Chẳng lẽ là không đánh nhau thì không quen biết?
Còn có một chuyện đáng lưu ý chính là, nhớ lại 2 lần thôi miên trước, ký ức đều là nặng nề đè nén, mông muội tối tăm. Mà lần này lại bất đồng, khung cảnh xuất hiện trước mắt nàng chính là những hình ảnh vô cùng sinh động sáng ngời, làm trái tim nàng như muốn đánh rơi một nhịp.
Như là trân bảo quý giá được giấu kín dưới đáy của chiếc rương thủy tinh, bị nàng nhẹ nhàng mở ra.
Chỉ thấy nàng nhảy lên mái hiên, thoắt ẩn thoắt hiện, bất tri bất giác mò tới một cái sân bỏ hoang phía sau trụ sở chính.
Nơi này tựa hồ là cấm địa của A Tu La, đặc biệt nhốt những phạm nhân vì xúc phạm điều luật của A Tu La mà bị phạt.
Diệp Oản Oản càng thêm kích động. Đây không phải là nơi thời điểm lần trước giải độc, Tư Dạ Hàn đã ẵm nàng đến hay sao?
Khi đó nàng còn cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao chỗ đó lại có chút quen thuộc.
Nàng suy đoán, 80% đây chính là nơi mà nàng và Tư Dạ Hàn đã gặp nhau lần đầu tiên!
Diệp Oản Oản đang đầy thích thú mà tiếp tục nhớ lại, kết quả, một giây kế tiếp liền thấy được bi kịch.
“Xoẹt xoẹt” một tiếng, nàng rơi vào trong bẫy rập của A Tu La.
Trong phút chốc, cơ quan cạm bẫy bị khởi động, vô số lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía nàng. Bắp đùi của nàng, và cả bụng, toàn bộ đều bị thương.
Mặc dù nàng đang ở trong trạng thái bị thôi miên, hồi tưởng lại kỷ niệm, không cảm giác được đau đớn, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra sự nguy hiểm khi đó mình suýt chút nữa bị đâm thành con nhím.
Diệp Oản Oản quả thật là muốn khiếu nại về “dịch vụ” của lão viện trưởng. Tại sao thứ nàng nhớ lại, lại là những đồ vật ngược tâm đến vậy?
Chỉ thấy Diệp Oản Oản lách bên trái, né bên phải, thật vất vả rốt cuộc mới trốn thoát khỏi bẫy rập, nhưng vết thương lại càng thêm chồng chất.
Sắc trời tối tăm, Diệp Oản Oản trong cơn hoảng loạn xông vào trong một tiểu viện.
Diệp Oản Oản nhảy vào trong sân. Trong sân không một bóng người.
Lúc này tiết trời đang là mùa đông. Đêm nay, những cơn gió nhẹ mang theo trận tuyết đầu mùa của Độc Lập Châu bay trong màn đêm, đỉnh đầu ánh trăng sáng chiếu rọi. Trong chiếc sân tĩnh mịch vắng lặng, sau khi tuyết trắng phủ lấp, đêm đông nơi này, lại càng thêm đẹp đến mê người.
Mà giờ khắc này, Diệp Oản Oản lại nhìn thấy, một chàng trai đang khoác một chiếc áo khoác đơn bạc đứng ở ven hồ.
Bởi vì nghe được tiếng bước chân của Diệp Oản Oản, chàng trai chậm rãi xoay người, hướng về nàng nhìn lại…
Chỉ một ánh nhìn, Diệp Oản Oản liền ngây người, ngay cả những đau đớn trên người đều quên sạch trơn.
Vào giờ phút này…
Chính giữa ánh trăng đông dìu dịu và những bông hoa tuyết trắng bay lất phất.
Anh chính là loại cảnh đẹp thứ ba…