Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
Một bên, Thất Tinh nhìn Bắc Đẩu chằm chằm, yên lặng một hồi, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói nổi một lời.
“Cậu tự so sánh mình với cục đá kê hầm cầu, tôi không biết nên tiếp lời như thế nào!” Sau một hồi, lúc này Thất Tinh mới trả lời Bắc Đẩu một câu.
“Cắt, Phong tỷ đã dạy chúng ta, muốn chúng ta phải thường xuyên tự nhìn rõ chính mình, không nên tự đại mù quáng. Không được quên! Lão Thất, không phải là tôi đã nói với cậu, tôi đều đã nhận rõ chính mình rồi, nhưng cậu lại không thể! Con đường của cậu, còn rất dài, từ từ mà đi thôi.” Bắc Đẩu dùng một giọng đầy vẻ từng trải nói với Thất Tinh.
Thất Tinh: “…”
…
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của biệt thự, Diệp Oản Oản gọi cuộc gọi video cho Đường Đường.
“Bảo bối, nhớ mẹ không?”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đường Đường trong video, Diệp Oản Oản hận không thể chạy gấp tới.
“Nhớ mẹ!” Đường Đường nhìn thật kỹ Diệp Oản Oản, gật đầu một cái: “Cha cũng nhớ…”
Diệp Oản Oản: “…”
Tên tiểu tử này, xem ra sinh hoạt cùng với Tư Dạ Hàn không tệ à nha, lại còn biết đi nói giúp cho cha của nhóc. Chuyện này khiến cho Diệp Oản Oản không thể nào ngờ đến.
“Cha con đâu?” Diệp Oản Oản hỏi.
“Phòng bếp, nấu cơm.” Đường Đường chuyển hướng video vào phòng bếp.
Diệp Oản Oản chỉ thấy, Tư Dạ Hàn đang đeo tạp dề làm bếp, trong tay cầm một quyển sách nấu ăn, đang chuyên tâm đọc.
Diệp Oản Oản: “…” Đây có coi như là đợi nước đến chân mới nhảy không vậy hả?
“Cơm cha nấu, ăn đã quen chưa?” Diệp Oản Oản vốn định hỏi có khó ăn hay không, nhưng mà cuối cùng cũng đổi sang một cách nói khác.
“So với trước kia khá hơn một chút.” Đường Đường đáp: “Trước đó rất khó ăn.”
“Vậy, hiện tại cha làm cơm thế nào đây?” Diệp Oản Oản cười hỏi.
“Có thể ăn được.” Đường Đường sau một hồi trầm tư, lên tiếng trả lời.
Diệp Oản Oản: “…” Có thể ăn, dường như đúng là khá hơn một chút so với “rất khó ăn”, không tính là tệ!
“Mẹ, nơi này có rất nhiều nữ nhân.” Bỗng nhiên, Đường Đường khiến cho Diệp Oản Oản bất ngờ.
“Hả?” Diệp Oản Oản hơi sững sờ, có rất nhiều nữ nhân?!
“Vâng, đều là thuộc hạ của Mộc Mộc.” Đường Đường gật đầu.
“Thuộc hạ của Mộc Mộc?” Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức: “Mộc Mộc là ai vậy?”
“Lâm Khuyết.” Đường Đường đáp.
Diệp Oản Oản: “…” Thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu tách họ của người ta ra mà đọc.
* Họ Lâm (林) do 2 bộ Mộc (木) ghép lại mà thành.
“Mẹ, những cô gái đó cũng muốn tiếp cận cha.” Đường Đường nói.
“Ồ? Vậy biểu hiện của cha con như thế nào?” Diệp Oản Oản trừng mắt nhìn Tư Dạ Hàn, anh chàng lúc này vẫn chưa biết một chút gì đến tình huống bên này, đang đọc sách nấu ăn.
“Đều bị con đuổi chạy rồi. Bọn họ không có cơ hội tiếp cận cha, mẹ cứ yên tâm đi.” Đường Đường nói.
Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Đường Đường, Diệp Oản Oản hoàn toàn không nhịn được cười, trên mặt nàng là nụ cười thật tươi. Nhóc đúng thật là con trai ruột của nàng, bảo bối tâm can không sai.
“Bảo bối, xử lý cho gọn gàng vào, con thật đúng là áo bông nhỏ thân yêu của mẹ.” Diệp Oản Oản cười nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video với Đường Đường xong, Diệp Oản Oản tiện tay lật xem tạp chí giết thời gian một chút, sau đó liền tắt đèn nghỉ ngơi.
Mấy giờ sau, Diệp Oản Oản lại vẫn như cũ không ngủ được, trong đầu không ngừng hiện ra ký ức thuở thiếu thời của chính mình.
Chỉ bất quá, những thứ trí nhớ mơ hồ và thiếu sót kia, lại làm cho Diệp Oản Oản có chút đau đầu. Cố gắng nhớ lại, nhưng mà càng cố, đầu của chính mình lại càng đau, thật giống như là trở nên trống rỗng.
Đến sau nửa đêm, Diệp Oản Oản mới vừa hơi buồn ngủ một chút, dưới lầu lại truyền đến một tiếng “Két” thật khẽ.
Âm thanh mặc dù không lớn, thậm chí là nhẹ vô cùng, như có người đang cố ý khống chế, nhưng ở trong đêm khuya lặng yên không một tiếng động này, vẫn đủ để cho Diệp Oản Oản nghe thấy được một chút.