Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Một vị đại lão vô cùng lo lắng nhìn Diệp Oản Oản.

Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản lại xem thường, tiền mua vé lên thuyền đều thu rồi, làm sao lại có thể không có thuyền.

Hải đảo đốt được không bao lâu, mấy chục chiếc thuyền biển lái vào vùng biển này.

A Tu La, Không Sợ Minh, và cả đội tàu Nhiếp gia, nhìn từ đàng xa, đông đúc hoành tráng.

Lực lượng phòng thủ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội canh giữ ở khu vực phụ cận, bất quá chỉ mấy hiệp, cũng đã triệt để bị tách ra.

Mặc dù nhân số lực lượng phòng thủ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội không hề ít, thực lực cũng không yếu, nhưng cũng không chống nổi tam đại thế lực liên thủ tập kích. Hơn nữa, chỉ riêng về số người, ba thế lực lớn cũng đã hoàn toàn nghiền ép.

So với Diệp Oản Oản dự đoán, lại còn thuận lợi hơn.

Những người bị nhốt trên hòn đảo này, đều thành công lên thuyền, thoát khỏi hòn đảo.

Sau khi trở lại Độc Lập Châu, cũng không hề đi chinh phạt Võ Đạo Liên Minh Công Hội, mọi người đều ăn ý khác thường, án binh bất động.

Thậm chí ngay cả Không Sợ Minh cũng không làm ra bất kỳ cử động nào đối với Võ Đạo Liên Minh Công Hội, liền ngay cả một chút xíu nghi ngờ cũng không có.

Những vị đại lão mất tích kia trở về, nhấc lên sóng to gió lớn tại Độc Lập Châu, càng làm cho Diệp Oản Oản trở thành nhân vật “hot” nhất Độc Lập Châu.

Minh chủ Không Sợ Minh không chuyện ác nào không làm, lại có thể tìm ra được nơi nhốt những đại lão kia, thậm chí còn có thể cứu toàn bộ bọn họ trở về, làm cho người ta bàn tán sôi nổi.

Về phía Võ Đạo Liên Minh Công Hội một phương, cũng không có bất kỳ biểu thị gì, phảng phất như không biết chút nào đối với chuyện này. 

Đám đại lão kia mới vừa trở lại Độc Lập Châu, trước mặt chuyện quan trọng nhất là củng cố thế lực của mình, tạm tu dưỡng một đoạn thời gian. Không một ai ngốc đến mức mới từ hải đảo trốn ra được, liền tìm Võ Đạo Liên Minh Công Hội hỏi tội.

Hơn nữa, bọn họ cũng không có chứng cớ xác thực nói là Võ Đạo Liên Minh Công Hội giam giữ mình.

Sau khi trở lại Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản nghỉ ngơi hai ngày, liền đi thăm hỏi Lăng gia.

Đại sảnh Lăng gia

Lão giả thập phần uy nghiêm, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Oản Oản, trong một đôi mắt tràn đầy vẻ từ ái.

“Vô Ưu, lại đây với ông nội.”

Lão giả hướng về Diệp Oản Oản vẫy tay.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản vô cùng vâng lời gật đầu một cái, ngồi ở bên cạnh ông lão.

Vị lão giả này chính là gia chủ Lăng gia, Lăng Thế Xương, cũng là ông nội của Diệp Oản Oản.

“Vô Ưu, cha mẹ con bên kia, có tung tích không?”

Lăng Thế Xương nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi. 

“Ông nội, vẫn chưa có.” Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.

Nhiếp gia, A Tu La, và cả Không Sợ Minh, đều đã phái ra phần lớn nhân lực đi tìm kiếm Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, nhưng đến giai đoạn hiện tại, vẫn không thu hoạch được gì.

Trước đó, Diệp Oản Oản cho rằng, Nhiếp chủ mẫu và gia chủ có thể đã bị bắt lên hải đảo, nhưng sau khi mình lên đảo, cũng không phát hiện ra hình bóng của hai người bọn họ.

Cho nên, Diệp Oản Oản phỏng đoán, Nhiếp chủ mẫu và gia chủ, rất có thể đã rơi vào trong tay của dòng chính.

Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ vẻn vẹn là suy đoán, cũng không được chứng thực.

“Như vậy đi, Lăng gia cũng cùng tham dự điều tra vậy.” Hồi lâu sau, Lăng Thế Xương mở miệng nói.

Nghe lời nói này, ánh mắt Diệp Oản Oản hơi sáng lên.

Cơ quan tình báo của Lăng gia vô cùng không tầm thường, nếu như có Lăng gia gia nhập…

“Vô Ưu, chuyện của con, ông nội cũng đều đã nghe nói, bao gồm lúc con ở Hoa quốc, sống cùng cái gã Tu La Chủ đó.” Lăng Thế Xương chuyển đề tài: “Mấy năm nay, ông nội vô cùng nhớ mong con và anh con. Chẳng qua là, tình huống của ta và cha mẹ con, con hẳn cũng biết…”

Nhắc đến Nhiếp Vô Danh, thần sắc Diệp Oản Oản hơi mờ đi mấy phần.

“Đúng rồi, Vô Ưu, anh con đâu?”