Chương 2204: Cũng chính là lo nghĩ cho các người
Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
“Đại trưởng lão.”
Giờ phút này, Diệp Oản Oản liếc Đại trưởng lão một cái: “Ông nói gì vậy, dòng chính cần chúng ta phải nhắc nhở sao?”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản đem hiệp ước ra vỗ cái bộp trên bàn họp, nói: “Trong hiệp ước chiến lược này, giấy trắng mực đen viết rõ rõ ràng ràng. Chẳng lẽ Không Sợ Minh chúng ta và Tử Vong Hoa Hồng đã xảy ra xung đột rồi, dòng chính sẽ chẳng quan tâm sao? Đây chính là hợp đồng điều ước do Trọng Tài Hội trực tiếp quản lý. Đại trưởng lão, ông cũng quá thất lễ!”
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Đại trưởng lão gật đầu liên tục, nhìn về phía lão già dòng chính, mặt đầy áy náy: “Vâng… Minh chủ nói đúng, là thuộc hạ có chút xem xét không chu toàn. Hợp đồng này của chúng ta, đây chính là do Trọng Tài Hội quản lý… Dòng chính chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Nếu không, đây không phải là không tuân theo ý chí của Trọng Tài Hội sao? Đều do thuộc hạ, còn chưa cân nhắc chu toàn đã bắt đầu lắm mồm.”
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, nói: “Đó là tự nhiên… Ông nói xem, vận khí Không Sợ Minh chúng ta thật là không tệ, nếu không phải đã ký bản hiệp ước chiến sự này, cùng đánh một trận với Tử Vong Hoa Hồng, nhất định phải tốn thêm không ít tiền, thêm ra không ít người. Hiện tại tốt rồi, có dòng chính giúp đỡ, vậy thì chúng ta có thể không so đo tiêu tốn hay nhân lực, trực tiếp nghiền ép Tử Vong Hoa Hồng!”
“Đúng, minh chủ nói có đạo lý! Chúng ta cùng với một thế lực như vậy đánh một trận, đánh cũng đều là tiền, lần này có dòng chính bỏ tiền xuất lực…” Đại trưởng lão mặt đầy nghiêm túc.
Lúc này, Diệp Oản Oản xua xua tay: “Đại trưởng lão… Vậy còn dài dòng làm cái gì, nhanh chóng đi tuyên bố đi! Chờ tuyên bố xong rồi, chúng ta có thể tấn công Tử Vong Hoa Hồng rồi.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui trước… Đơi tuyên bố xong rồi, các điều lệ hiệp ước, sẽ chính thức có hiệu lực.”
Đại trưởng lão nói xong, xoay người dường như định rời khỏi.
Mắt thấy Đại trưởng lão muốn đi, lão già dòng chính bỗng nhiên đứng dậy: “Chậm đã.”
Nghe tiếng, Đại trưởng lão dừng thân hình, xoay người lại, hơi có chút không hiểu nhìn về phía lão già dòng chính.
“Lão già, sao vậy, cós vấn đề gì không?” Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
“Ha ha…” Lão già dòng chính nhẹ giọng cười một tiếng, hướng về Diệp Oản Oản nói: “Chuyện tuyên bố, chúng ta trước không nóng vội.”
Nghe lão già dòng chính nói vậy, Diệp Oản Oản lập tức lắc đầu: “Vậy làm sao có thể không nóng vội chứ, lão già ông không nóng vội, nhưng tôi đây cũng gấp nha! Phải tuyên bố, chúng ta vẫn còn chờ đánh giặc đây!”
“Không gấp… không gấp…” Lão già dòng chính nhẹ giọng nói.
“Gấp, gấp!” Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão: “Còn ngớ ra làm cái gì chứ, nhanh lên đi tuyên bố một chút đi.”
“Được rồi minh chủ.”
Lão già dòng chính: “Bạch minh chủ, là như vầy… nếu mấy ngày nay Không Sợ Minh có chuyện, vậy trước tiên đem sự tình xử lý xong. Đợi sau khi xử lý tốt, tuyên bố cũng không muộn…”
Lúc này, chân mày Diệp Oản Oản nhíu lại thật sâu, hơi có chút không vui nhìn về phía lão già dòng chính: “Tôi nói này… Dòng chính các người không phải là không muốn chi tiền ra người đấy chứ? Trên hiệp nghị chiến lực của chúng ta có viết rõ rõ ràng ràng, là hợp tác lẫn nhau. Chúng ta ủng hộ dòng chính, dòng chính ủng hộ Không Sợ Minh. Làm sao Không Sợ Minh chúng ta sắp đánh trận rồi, dòng chính các người bắt đầu giả bộ túng quẫn, dầu gì cũng là dòng chính, không đến mức vậy chứ?”
Lão già dòng chính nói: “Bạch minh chủ chắc là hiểu lầm ý tứ của tôi, cũng hiểu lầm dòng chính. Hiệp ước chiến sự này là Trọng Tài Hội quản lý, làm sao chúng tôi dám không thực hiện nghĩa vụ… Nếu như Bạch minh chủ thật để cho dòng chính chúng tôi nhúng tay giúp cũng được… Chỉ bất quá, ngược lại là chúng ta vì lo nghĩ cho danh tiếng của Bạch minh chủ và Không Sợ Minh các người.”
“Lo nghĩ cho chúng ta?” Diệp Oản Oản nâng cằm lên: “Vậy thì mời ông nói một chút đi.”