Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân, Ân Duyệt Dung toàn thân áo đen không nhanh không chậm đi ra, “Rốt cuộc bò về được rồi!?”

“Thế nào, đã nghĩ rõ chưa?” Ân Duyệt Dung nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng cất tiếng. 

Tư Dạ Hàn nhìn bà ta một cái, mặt không cảm xúc mà mở miệng: “Chẳng qua là tới thông báo cho bà một tiếng, tháng sau, là ngày cưới của tôi với Vô Ưu.”

Một giây kế tiếp, “Loảng xoảng” một tiếng vỡ vang lên, Ân Duyệt Dung trực tiếp đập bể cái ly trong tay ở trên mặt đất.

Mảnh vỡ bay lên trực tiếp hướng thẳng về phía Tư Dạ Hàn bay đi, rạch ra một đường máu ở trên cổ của anh.

“Cho nên, con là cố ý muốn không vâng lời mẹ rồi hả? Vì người phụ nữ kia và một đứa nghiệt chủng?” Khuôn mặt Ân Duyệt Dung dần dần dữ tợn.

Trong nháy mắt khi hai tiếng “nghiệt chủng” vang lên, ánh mắt Tư Dạ Hàn như băng nhũ nổ tung, “Chú ý lựa lời!”

Ân Duyệt Dung khẽ cười một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tức giận đến cực hạn mà vặn vẹo, “A Cửu, mẹ từng nói, đừng ép mẹ! Mẹ cũng không muốn để cho con và một cỗ thi thể thành thân.”

Lâm Khuyết bén nhạy chú ý tới, mặt Tư Dạ Hàn nhìn như không đổi sắc, nhưng cái ly trong tay đã xuất hiện một vết nứt thấy rõ. 

Tư Dạ Hàn mặt đầy lạnh giá: “Bà có thể thử xem!”

Ân Duyệt Dung khẽ cười một tiếng, “A, quả nhiên là cánh cứng cáp rồi… A Cửu, từ trước cho tới bây giờ con vẫn không dám đi ngược lại lời của mẹ. Lúc ấy con nhỏ như vậy, ngoan ngoãn như vậy, coi như là mẹ để cho con uống độc dược đau thấu gan thấu ruột, con cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo…”

Nhưng mà, bắt đầu từ khi người phụ nữ kia xuất hiện, đứa con trai này liền từng bước từng bước thoát khỏi sự khống chế của bà.

Bây giờ còn lén sau lưng bà, trà trộn vào Trọng Tài Hội, làm ra bảo đảm thay cho cô ta, thậm chí còn ở sau lưng làm dao động thế lực của bà…

Một bên, Lâm Khuyết vốn đang tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, nghe đến đó, không nhịn được âm thầm thấp giọng oán thầm. Nhìn cách bà ta nói mà xem, bình thường mẹ của người ta, ai sẽ để cho con ruột đi uống độc dược, đau đến thấu gan thấu ruột vậy hả?

Hết lần này tới lần khác, Cửu ca cũng thật là kỳ lạ, tín nhiệm đối với Ân Duyệt Dung không hiểu là cao đến mức nào cơ chứ!! Coi như là phát hiện ra độc dược uống vào sẽ đau đến chết đi sống lại, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư để cho anh uống, anh vẫn như cũ, sẽ ngoan ngoãn uống hết.

Chỉ vì bà ta là mẹ của anh!!

Một bên, Ân Hành ung dung thản nhiên mà nhìn bộ dáng hai mẹ con giương cung bạt kiếm, “Đại ca, mẹ cũng là vì tốt cho anh…” 

Không đợi Ân Hành tiếp tục nói thêm, một ánh mắt lạnh giá thấu xương, buốt đến tận cốt tủy bắn qua, khiến cho hắn giống như ăn phải phân giữa cổ họng, nghẹn cứng không nói ra được một chữ.

Tư Dạ Hàn thu hồi ánh mắt từ trên người Ân Hành, “Bà đã có người thừa kế, cần gì phải tìm tôi trở về?”

Ân Duyệt Dung cười ôn nhu: “Tự nhiên không giống nhau! Con là tác phẩm hoàn mỹ nhất của mẹ.”

Nghe nói như vậy, đứng ở một bên, ánh mắt Ân Hành không dễ dàng phát giác lấp lóe.

Khóe miệng Tư Dạ Hàn xẹt qua một tia lãnh ý đầy giễu cợt, “Thật sao? Quá khen.”

“A Cửu, con trai ngoan của mẹ, kinh nghiệm tình cảm của con quá ít, ở trong chuyện nam nữ quá đơn thuần! Chẳng qua chỉ là bị nữ nhân kia lừa gạt! Con mới gặp được bao nhiêu cô gái, mà đã thề không phải là cô ta thì không được?” Ân Duyệt Dung cười lạnh một tiếng, “Hừ, Nhiếp Vô Ưu đó, lại có thể không tiếc lợi dụng con trai trói buộc con! Con làm sao lại rơi vào trong bẫy rập vụng về như vậy?”

Đại khái là muốn dùng chính sách dụ dỗ, Ân Duyệt Dung đầy ôn nhu mở miệng nói, “A Cửu, Tần hội phó và mẹ tương giao rất tốt, có ý định muốn thông gia cùng nhà chúng ta. Con gái của Tần hội phó Tần Hi Viện thiên phú võ đạo trác tuyệt, hơn nữa còn là đệ nhất mỹ nhân Thiên Thủy thành, gia tộc nhiều đời đảm nhận vị trí cao tầng Trọng Tài Hội, chỗ nào lại không thể so được với con tiểu nhà đầu quê mùa kia chứ?”