Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Nếu như là điều dự luật này thông qua, vậy thì cũng tương đương với phán định Nhiếp Vô Ưu vô tội…

Huống chi, làm sao có thể để cho người của Độc Lập Châu và đám ngoại tộc đê hèn lấy nhau, ô nhiễm huyết mạch của bọn họ!!! 

Nhiếp Vô Ưu!!!

Tất cả đều là bởi vì ả đàn bà này…

Nếu không phải bởi vì ả ta, làm sao A Cửu sẽ có thể không vâng lời bà như thế…

Sáng sớm hôm sau.

Phòng vip của một tiệm trà nào đó.

Ân Hành nhìn người đàn ông ngồi trên vị trí chủ tọa, trên mặt nở một nụ cười đầy ngông nghênh.

“Viên gia, ngài xem chuyện này…” Ân Hành hướng về phía người đàn ông nọ, mở miệng nói.

Người đàn ông trước mắt, mặc một chiếc áo khoác màu đen đã sờn cũ, đeo khẩu trang đen, không thấy rõ mặt mũi.

Còn không đợi Ân Hành nói xong, người đàn ông được Ân Hành gọi là Viên gia đã xua tay một cái, chợt nhấc ly trà phả khói nghi ngút dưới bàn lên, thong thả thưởng thức.

Thấy vậy, Ân Hành cũng không dám tiếp tục nhiều lời, chỉ có thể chờ đợi người kia lên tiếng trước.

Người gọi là Viên gia ở trước mặt này, chính là thủ lĩnh của đội lính đánh thuê Phong Sa, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, danh tiếng cực lớn. Nhưng mà, người đã từng thấy được hình dáng của vị Viên gia này, lại cực ít.

Đội lính đánh thuê Phong Sa không biết được thành lập từ lúc nào, dưới trướng không chỉ có mỗi lính đánh thuê, mà còn có cả các sát thủ cực kỳ chuyên nghiệp. Tại Độc Lập 12 Châu này, từng có rất nhiều đầu lĩnh thế lực lớn, bị sát thủ của đội lính đánh thuê Phong Sa ám sát.

“Ân Hành à!”

Hồi lâu sau, Viên gia uống cạn ly trà đậm đặc kia, mang theo thâm ý khác nhìn chằm chằm Ân Hành.

“Viên gia, có vấn đề gì, ngài cứ việc nói là được. Chúng ta cũng không phải là người ngoài, tình nghĩa huynh đệ, càng không phải là ngày một ngày hai rồi.” Ân Hành nhìn về phía gã ta, khẽ mỉm cười.

Nghe tiếng, Viên gia gật đầu một cái: “Được, nếu đã nói đến mức này, tôi đây cũng không vòng vo… Ân Hành, vị Dịch Vân Mạc này, là người của Dịch gia đi?”

Viên gia vừa dứt tiếng, Ân Hành chỉ có thể gật đầu thừa nhận, nói thật: “Đúng vậy… Viên gia, không dám giấu diếm, Dịch Vân Mạc ngoại trừ là người Dịch gia ra, thì còn là con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội đương nhiệm, Dịch Linh Quân, vừa trở về từ nước ngoài.” 

“Ồ… Cậu nói là, con gái của Dịch hội trưởng…” Viên gia như có điều suy nghĩ.

“Ừm, đúng thế!” Ân Hành gật đầu một cái.

“Này, Ân Hành, Phong Sa chúng tôi và Trọng Tài Hội, cho tới bây giờ đều vẫn luôn bình an vô sự, nước giếng không phạm nước sông. Bây giờ cậu bảo tôi tiếp nhận nhiệm vụ này, mặc kệ nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không, Phong Sa chúng tôi đều sẽ đắc tội hai thế lực lớn của Độc Lập 12 Châu, một là Dịch gia, hai là Trọng Tài Hội. Cho nên… cậu xem xem, lần buôn bán này, kết quả thấy có vẻ không có lợi cho lắm.” Viên gia nhìn Ân Hành chằm chằm, cười nhạt.

“Viên gia, điều ngài nói, trong lòng tôi cũng hiểu được. Nhưng… tôi tin rằng, bằng vào năng lực của Viên gia ngài và thuộc hạ bên Phong Sa, giải quyết một con ả Dịch Vân Mạc, căn bản không phí nhiều sức. Hơn nữa, tôi càng thêm tin tưởng, Trọng Tài Hội và Dịch gia, tuyệt đối cũng không tra được dấu vết nào.” Ân Hành cười nói.

Nghe Ân Hành nói vậy, khóe miệng Viên gia khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm Ân Hành: “Chuyện nói thì nói vậy đấy, nhưng lý giải nghe không thuyết phục cho lắm. Năng lực Phong Sa chúng tôi thì có đấy, nhưng sự nguy hiểm của nhiệm vụ này không thể nói chơi! Ân Hành lão đệ, cậu nói xem đạo lý này có đúng hay không?”

“Đúng đúng đúng, Viên gia ngài nói đúng cực kỳ…” Ân Hành gật đầu liên tục: “Cho nên, Viên gia ngài có điều kiện gì, cứ việc nói ra! Chỉ cần Viên gia nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này, như thế, hết thảy đều dễ nói.”

Ngón tay của Viên gia, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì.

Ân Hành chỉ có thể an tĩnh chờ đợi, cũng không dám quấy nhiễu hắn ta.

Ước chừng thời gian uống nửa chén trà nhỏ, lúc này Viên gia mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ân Hành: “Thật ra thì, nhiệm vụ này, nói chung cũng không phải không thể tiếp nhận… Chỉ bất quá, không dễ dàng mà thôi!”