Chương 2378: Diễn xong một vở kịch
Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
Chuyện này…
Mọi người trố mắt nhìn nhau, đã hoàn toàn không hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
Medusa tiếp tục nói, “Chư vị ở đây đều biết, Hội trưởng học trò khắp thiên hạ, nhưng duy chỉ là không có đệ tử thân truyền *. Mà Nhị tiểu thư Nhiếp gia Vân Thành, Nhiếp Vô Ưu tiểu thư, chính là đệ tử thân truyền duy nhất mà hội trưởng đại nhân thu nhận, là tiểu sư muội của tôi.
* đệ tử ruột
Tiểu sư muội trước đó bị thương lưu lạc tại Hoa quốc, nhiều năm thất lạc cùng sư phụ, đoạn thời gian trước mới gặp lại!”
“Cái…Cái gì…”
“Nhiếp Vô Ưu là đệ tử thân truyền thất lạc nhiều năm của Hội trưởng!!!”
“Tôi nhổ vào!”
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Nhiếp Vô Ưu lại vẫn còn có một tầng thân phận như vậy.
Medusa: “Nhiếp Vô Ưu và sư phụ tôi tình như cha con gái, tại sao có thể là gian tế! Nếu như cô ấy muốn nghe trộm cơ mật Trọng Tài Hội, muốn làm gian tế, còn cần phải phức tạp như vậy sao?”
Đối với điều Medusa nói, mọi người hoàn toàn không cách nào phản bác.
“Nếu cô ta là đệ tử thân truyền của Hội trưởng, làm sao lại trở thành con gái của Hội trưởng? Cô ta cũng không phải là con riêng của Hội trưởng và Nhiếp phu nhân đấy chứ?” Tần Hi Viện ở bên cạnh khích bác.
Nhất thời sắc mặt Medusa đầy lạnh lẽo, “Nói bậy nói bạ! Loại lời xuyên tạc như vậy, cũng có thể thuận miệng nói lung tung sao?”
Dựa theo tính cách của Dịch Linh Quân, loại chuyện này dĩ nhiên là tuyệt đối không có khả năng phát sinh. Nếu là xảy ra, như vậy thì đồng nghĩa với hình tượng của Dịch Linh Quân hoàn toàn sụp đổ, cũng ảnh hưởng cực lớn đối với thanh danh của ông.
“Nếu là không phải, vậy thì tại sao Nhiếp Vô Ưu tiểu thư đang êm đang đẹp phải lấy thân phận của Dịch Vân Mạc xuất hiện? Chuyện này chung quy phải có một lý do chứ?” Một vị quản lý ở bên cạnh Tần Tung lên tiếng, những người quản lý khác cũng rối rít gật đầu.
Đúng lúc này, Diệp Oản Oản vẫn một mực trầm mặc, nhấc chân lên, buông Ân Hành ra, sau đó đổi chân, lần nữa đạp lên, ngay sau đó nhìn về phía Tần Tung, nhíu mày nói, “Tần hội phó, tại sao tôi lại phải lấy thân phận của Dịch Vân Mạc xuất hiện, tại sao phải lấy thân phận con gái của Hội trưởng xuất hiện ở trước mặt người, hẳn là ngài rõ ràng nhất, không phải sao?”
Sắc mặt Tần Tung hơi trầm xuống: “Ta? Nhiếp tiểu thư nói đùa, làm sao ta biết được chứ?”
“Ồ? Ông không rõ ràng? Không sao, tôi đây liền từ từ nói rõ với ông!”
Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, “Mấy năm nay, ông lợi dụng vị trí Phó hội trưởng Trọng Tài Hội này, tham nhũng kiếm lời vào túi tiền riêng, cắt xén công quỹ, trong bóng tối làm không biết bao nhiêu việc không thể lộ ra ngoài. Vốn dựa theo kế hoạch của ông, Hội trưởng nhiệm kỳ kế hẳn là bản thân ông. Đến lúc đó ông một tay che trời, những chuyện này tự nhiên sẽ không thấy mặt trời. Ông cũng có thể tiếp tục lợi dụng chức vụ Hội trưởng này, mưu cầu lợi ích cho chính mình.
Nhưng mà, ai ngờ đâu, Dịch hội trưởng lại đột nhiên có nhiều hơn một đứa con gái sủng ái không thôi.
Nếu không phải là ông thấy con gái của Dịch hội trưởng đột nhiên xuất hiện, nếu không phải là ông cho rằng Dịch hội trưởng có ý định để cho con gái của mình tiếp nhận vị trí của mình, làm sao ông lại sẽ có thể chó cùng đường quay lại cắn càn, không tiếc ám sát tôi, ám sát Dịch Vân Mạc?
Nếu như không phải là như thế, làm sao ông lại tự loạn trận cước, nóng lòng tiêu hủy tội chứng những năm này, đến mức bị tôi bắt được cái chuôi đây?
Sư phụ tôi lo xa nghĩ rộng, đã sớm biết ông làm việc này, chỉ là không có chứng cứ, cho nên mới phối hợp với tôi diễn một vở kịch như vậy, để cho ông lộ ra chân tướng, sớm diệt trừ khối ung nhọt lẩn trong Trọng Tài Hội là ông!”
Từ đầu đến cuối Diệp Oản Oản đều nói đầy chính nghĩa, chính khí ngút trời, đến mức Dịch Linh Quân mặt đầy mộng bức. Chính ông cũng suýt chút nữa đã cho rằng những gì nàng nói là thật rồi.
Về phần Tần Tung, ngay từ đầu sắc mặt của Tần Tung còn lãnh đạm bình tĩnh như thường, nhưng là càng nghe càng âm trầm. Nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi, giận tím mặt nói, “Tiểu tiện nhân, ngươi nói bậy nói bạ, cái gì mà ám sát, tội chứng gì chứ! Quả thật là nói bậy nói bạ một phía!”