Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Ân Duyệt Dung tất nhiên đã nghe ra được Kiều Mẫu đang đứng ra nói giúp cho cô gái kia, lạnh nhạt nói, “Không ở trước mặt đứa nhỏ này nói xấu tôi thì đã sao, tôi nên cảm tạ ân đức? Bà cho là tôi sẽ quan tâm sao?”

Kiều Mẫu vội vàng cúi đầu, cung kính nói, “Đương nhiên là không, phu nhân sẽ luôn không để ý đến cách nhìn của bất luận kẻ nào.”

Kiều Mẫu hiểu rất rõ tính tình của Ân Duyệt Dung, muốn làm cho bà thay đổi cách nhìn đối với một người quả thực là khó như lên trời.

Đối với Tư Hoài Chương là vậy, đối với Đại thiếu gia cũng vậy, đối với Nhiếp Vô Ưu cũng không ngoại lệ…

Vô luận Tư Hoài Chương làm cái gì, bà cũng sẽ không nguyện ý thay đổi tình cảm đối với lão ta. Không nguyện ý dừng việc giận cá chém thớt và nghiêm khắc đối với Đại thiếu gia! Cũng chưa bao giờ thay đổi cách nhìn đối với Nhiếp Vô Ưu… Nhân tố khiến cho Đại thiếu gia hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay của bà, muốn để cho bà tiếp nhận, cơ hồ là chuyện không thể nào.

Kiều Mẫu không khỏi âm thầm than thở, cách đánh giá của Nhiếp Vô Ưu đối với phu nhân, vậy mà có thể nói là chuẩn xác. Phu nhân chỗ nào cũng tốt, chỉ là cái tính tình này, thật sự là…

Ân Duyệt Dung nhìn đứa bé kia một cái, ngay sau đó day day huyệt thái dương, đứng lên, “Hôm nay không về nhà nữa, ở lại nơi này làm việc. Về phần đứa nhỏ này, Kiều Mẫu, bà đi sắp xếp đi.”

Sau khi biết Thiên Thủy thành xảy ra chuyện, bà suốt đêm chạy về. Tần Tung xảy ra chuyện, bà lại phải đi xử lý một đống lớn cục diện rối rắm, đến bây giờ cũng chưa có lấy một khắc nghỉ ngơi.

Sau khi Tần Tung ngã đài, phe phái của Phó hội trưởng như rắn mất đầu, loạn thành một đoàn, không ngừng có người đến cửa tìm bà.

“Được rồi phu nhân, vậy… tiểu thiếu gia sẽ ở nơi nào?” Kiều Mẫu thử hỏi dò.

Lúc này, A Trung vội vàng chen vào một câu, “Phu nhân, không bằng đứa nhỏ này cứ giao cho tôi an bài đi!”

Đại khái là ý thức được dường như Ân Duyệt Dung không quá thích hắn gọi đứa bé kia là “tiểu tạp chủng”, A Trung đầy thông minh mà đổi cách xưng hô.

Bất kể nói thế nào cũng là cháu trai ruột của Ân Duyệt Dung. Chính bà có thể mắng như vậy, nhưng không nhất định có thể chịu được việc người khác cũng mắng như vậy.

Ân Duyệt Dung vốn đang định thuận miệng đáp ứng, nhưng mà, đón lấy con ngươi trong suốt của cậu bé, chẳng hiểu tại sao lại đổi lời, “Kiều Mẫu, sửa sang căn phòng sát vách lại cho tôi.”

Kiều Mẫu nghe vậy, sắc mặt nhất thời đầy vui mừng, “Vâng, tôi sẽ làm ngay!”

A Trung sững sờ, “Chuyện này… Như vậy sao được!! Cái thằng tiểu… à, đứa nhỏ này có tư cách gì…”

Kiều Mẫu không vui lườm A Trung một cái, “Vị này là tiểu thiếu gia của Ân gia chúng ta, là cháu đích tôn của phu nhân, sắp xếp ở sát vách phòng phu nhân, có vấn đề gì?”

Nghe Kiều Mẫu nói, Ân Duyệt Dung khẽ nhíu mày, đại khái là quá mệt mỏi, cũng không có tinh lực đi quản, cuối cùng cũng không mắng.

A Trung thấy Ân Duyệt Dung cũng lên tiếng, liền biết mình nói thêm gì cũng vô ích, chỉ có thể miễn cưỡng đáp, “Không có… Không có vấn đề gì! Chỉ là để ở bên cạnh phu nhân dường như có chút không mấy thích hợp để trông chừng!”

Bên trong thư phòng.

Ân Duyệt Dung uống một ly cà phê đặc biệt nồng, đang tiếp tục làm việc, A Trung gõ cửa đi vào.

“Phu nhân…”

“Nói!” Ân Duyệt Dung cũng không ngẩng đầu lên.

A Trung dựa theo giao phó tối hôm qua của Ân Hành, ngữ khí đầy bi thiết mà mở miệng nói, “Phu nhân, tối ngày hôm qua tôi lẻn vào Tư gia đi thăm Ân Hành thiếu gia, Đại thiếu gia thật sự là quá độc ác! Toàn thân Ân Hành thiếu gia bị thương cũng không cho chữa trị, lại còn tra tấn cậu ấy!

Hiện tại thân thể của Ân Hành thiếu gia vô cùng suy yếu! Phu nhân, bà phải mau nghĩ biện pháp cứu Ân Hành thiếu gia ra! Nếu không cứ tiếp tục như vậy mà nói, sợ rằng thiếu gia không chịu được!”

Ân Duyệt Dung đặt cây bút máy trong tay xuống, lạnh lùng nhìn A Trung một cái, “Xem ra điều ngày hôm qua ta nói, ngươi còn chưa nghe rõ? Ngươi cho rằng hiện tại hắn ở chỗ ta, kết cục sẽ khá hơn?”