Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn

– —

Diệp Oản Oản: “Em đã nói mà, suy đoán của em không sai nha! Mẹ anh quả nhiên đúng là rất thích Đường Đường nha! Cho nên nói, hiện tại chúng ta đi về trước, đợi tin tức của Đường Đường là được rồi!”

Thật ra thì lần này qua đây, từ biểu hiện của Đường Đường và Ân Duyệt Dung mà xem, quả thật có thể thấy được bọn họ ở chung rất hòa hợp.

Chẳng qua là ấn tượng của Ân Duyệt Dung ở trong lòng anh đã bén rễ quá sâu, vì vậy từ đầu đến cuối anh đều không cách nào hoàn toàn tin tưởng.

Lâm Khuyết kinh ngạc nói, “Đại lão Đường Đường thật lợi hại! Thậm chí ngay cả dì Dung đều có thể thu phục được! Tôi nói làm sao dì Dung lại khác thường đến như vậy! Thì ra là bị Đường Đường thu phục!”

Nói xong, cẩn thận nhìn về phía Tư Dạ Hàn một cái: “Một bên là con trai, một bên là cháu trai, tại sao lại kém nhau xa đến như vậy? Phỏng chừng Cửu ca tôi cũng chưa từng được ăn cơm dì Dung làm đi! Quả thực là không so sánh sẽ không thấy tổn thương…”

Diệp Oản Oản nhất thời hướng về Lâm Khuyết trừng mắt một cái.

Làm sao lại tự vạch áo cho người xem lưng vậy hả!!

Du Thiệu khẽ cười một tiếng: “Vậy đại khái chính là khoảng cách thế hệ! Rất nhiều người mặc dù đối đãi với con mình rất nghiêm khắc, nhưng lại rất cưng chiều cháu của mình.”

Lâm Khuyết lầm bầm: “Nhưng ai lại có thể nghĩ tới, dì Dung lại cũng có một mặt giống với người bình thường…”

Vạn Mai sơn trang, thư phòng.

Sau khi đám người Tư Dạ Hàn rời đi, Kiều Mẫu đi vào.

“Bọn họ nói cái gì?” Ân Duyệt Dung hỏi.

Tính cách nhạy cảm lại đa nghi của Ân Duyệt Dung, không có khả năng ngay lập tức liền thay đổi. Cho nên khi Diệp Oản Oản và Đường Đường cùng nhau rời đi, bà liền âm thầm để cho Kiều Mẫu đi theo.

Kiều Mẫu đúng sự thật báo cáo lại những gì Diệp Oản Oản và Đường Đường trò chuyện ở bên trong rừng mai.

[ Đường Đường thích bà nội. Bà nội giống như mẹ nói, mặc dù có chút không dễ sống chung lắm, độ nhạy cảm cũng có chút thấp, tuy nhiên lại là một người rất tốt, rất ôn nhu… ]

[ Không sai không sai… Đúng là như vậy… ]

“Hơn nữa, nhìn dáng dấp, vị Nhị tiểu thư Nhiếp gia kia không hề nói với Đường Đường, là bà bắt cóc cậu bé…”

Mấy câu nói ngắn ngủn, khiến cho sắc mặt Ân Duyệt Dung thay đổi liên tục.

Kiều Mẫu tiếp tục nói, “Tất nhiên không có khả năng thật sự nghĩ như vậy, chỉ sợ là vì không muốn lưu lại oán hận gì trong lòng đứa bé. Bất quá, phần lòng dạ này, đúng là những vị danh viện thiên kim kia không cách nào sánh được.”

Mặc dù Ân Duyệt Dung không mở miệng nói gì, nhưng thật bất ngờ, vẻ giễu cợt và phản bác thường ngày, không còn sót lại chút gì. Cảm giác cứ như thể mất mà lại được…

“Đi hỏi Đường Đường một chút, ngày mai muốn ăn cái gì?”

“Được rồi, tôi lập tức đi ngay!”

Hôm nay khi đám người Tư Dạ Hàn xông tới, A Trung đang đi đến Hình đường lãnh phạt rồi! Sau khi ăn đòn no, mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Diễn biến sự việc, dường như đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Đêm khuya, A Trung vội vàng lẻn vào hầm giam tìm Ân Hành.

“Ân Hành thiếu gia, chuyện sợ là không ổn!!!”

“Xảy ra chuyện gì, nói cho rõ ràng?”

“Xế chiều hôm nay, Tư Dạ Hàn và nữ nhân kia mang theo một nhóm người xông vào Vạn Mai sơn trang!”

Ánh mắt Ân Hành sáng lên, “Cái gì? Cậu nói Tư Dạ Hàn lại có thể xông vào Vạn Mai sơn trang?”

Đây không phải là chuyện tốt sao?

Hắn đã mong đợi bọn họ vội vàng tranh đấu, đấu đến ngươi chết ta sống!

Ân Hành chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể đoán được tình hình giương cung bạt kiếm căng thẳng khi đó.

“Hiện tại thế cục thế nào, có phải là đã tranh đấu rồi hay không? Ân Duyệt Dung rất là khó đối phó, khẳng định Tư Dạ Hàn đã điều động tất cả mọi nguồn nhân lực rồi đi?

Thủ vệ nơi này khẳng định là không còn sâm nghiêm như trước nữa rồi, cậu nhanh nghĩ biện pháp cứu tôi ra đi! Đợi tôi thoát ra ngoài, trước tìm một chỗ an toàn đợi mấy ngày, đợi tầm năm ba ngày, cùng lắm là mười ngày nửa tháng, bọn họ tất nhiên sẽ đấu đến lưỡng bại câu thương!

Đến lúc đó, tôi lại lấy thân phận gia chủ Ân gia xuất hiện, đi thu thập tàn cuộc…” Càng nói, ánh mắt Ân Hành càng sáng, mặt đầy vẻ khẳng định.

Nhưng mà, hắn lại không hề phát hiện sắc mặt của A Trung khó coi không thôi…

Thật lâu A Trung mới do dự chọn lời: “Khục, thiếu gia, sự tình không giống như chúng ta dự liệu cho lắm…”