Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.net
– —
Trong phòng, Diệp Oản Oản đang nằm ở khe cửa nhìn lén quả thật là trợn mắt há mồm.
“Tôi nhổ vào! Có lầm hay không vậy! Con mịa nó đây là thành tâm gây chuyện đấy!”
Vạn vạn không ngờ tới, nguyên lai com lê quá nhiều sẽ tạo nên tình huống nghiệp chướng như vậy…
…
Tư Dạ Hàn nhìn một đám phía trước này, trên mặt cuối cùng cũng bình lặng lại.
“Cửu ca… Thế này cũng quá đáng rồi đi? Tôi thấy căn bản là bọn họ không muốn để cho anh và Cửu tẩu kết hôn đấy!” Lâm Khuyết lầm bầm, kiểu này ai mà chịu nổi chứ.
“Vậy… có phải là không cần chuẩn bị tiền mừng nữa hay không?” Giang Ly Hận khẽ cười một tiếng.
Giang Ly Hận vừa dứt lời, bỗng cảm nhận được một ánh mắt cũng không tính là thân thiện cho lắm của Tư Dạ Hàn.
Giang Ly Hận cười ha hả: “Đùa thôi, tiền mừng nhất định là phải gửi.”
“Tôi nói này, hiện tại việc cần thiết trước mắt, hẳn là chúng ta làm thế nào mới có thể an toàn hộ giá, đem chú rể đưa vào nhà.” Lâm Khuyết nhìn về phía đám người Giang Ly Hận nói.
“Đưa vào sao…”
“Làm sao mà đưa? Nhiều người đang giữ cửa như vậy, tôi thấy là rất khó.”
“Nếu như không được, hay là chúng ta đánh vào đi!”
“Cậu lên đi, chúng tôi ở phía sau cổ vũ cho cậu.”
…
Ngay tại thời điểm đoàn người Tư Dạ Hàn bị cản, đột nhiên một người từ trong nhà đi ra.
Chỉ thấy Nhiếp Vô Danh trực tiếp xuyên qua đám người cản trước cửa kia, sau đó đi tới chỗ Tư Dạ Hàn.
“Hôm nay ai muốn cản em rể tôi, trước qua ải này của tôi!”
Thấy Nhiếp Vô Danh lại có thể đi về phía Tư Dạ Hàn bên kia, mọi người nhất thời trợn to hai mắt.
“Mẹ nó! Nhiếp Vô Danh!”
“Hắn có ý gì vậy hả?”
Thẩm Thiên Trần thấy vậy la hét ầm lên, “Này này Nhiếp Vô Danh, anh làm vậy có thấy sai sai không hả! Anh là bên đằng gái nhà tân nương, hẳn là nên đứng ở bên tân nương mới đúng chứ!”
Tư Dạ Hàn nhìn thấy anh rể, khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi: “Đại ca!”
Nhiếp Vô Danh nghe vậy, nhất thời vui vẻ ra mặt, “Em rể cứ yên tâm, có anh ở đây, hôm nay không ai ngăn cản được.”
Một bên, Lâm Khuyết, Tạ Chiết Chi, Giang Ly Hận, Tạ Thiên Xuyên: “…”
Khó trách bình tĩnh như thế, thì ra là có tay trong rồi!
Lâm Khuyết chậc chậc chắt lưỡi: “Cửu ca, vẫn là anh lợi hại!”
Nhiếp Vô Danh dứt tiếng, đám người giữ cửa nhất thời không vui, còn không ngăn được? Chỉ có mấy người bọn họ, như thế vẫn chưa đủ nhét kẽ răng có được không!
“Được nha, nếu có bản lãnh thì cứ thử một chút đi, hôm nay để cho các người tiến vào dễ dàng như vậy, tên của tôi viết ngược lại!” Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng.
“Không sai, muốn đi vào, không dễ dàng như vậy!” Bắc Đẩu luôn miệng phụ họa.
“Ai cũng đừng hòng đi vào…”
Bên phía Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết nhất thời nổi nóng: “Tôi bực rồi nha! Nhiều người thì ghê gớm lắm đúng không? Không phục thì chiến, tôi cũng không tin chúng ta không thể đưa chú rể vào trong!”
Lâm Khuyết vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh lườm Lâm Khuyết một cái: “Tại sao phải đánh nhau?”
Lâm Khuyết mặt đầy mộng bức: “Không đánh nhau làm sao vào trong? Anh cho rằng là bọn họ sẽ để cho chúng ta qua dễ dàng như vậy sao, suy nghĩ nhiều…”
Nhiếp Vô Danh than khẽ: “Có từng nghe tới một câu nói…”
“Nói cái gì?” Lâm Khuyết hỏi theo bản năng.
Nhiếp Vô Danh cũng không trả lời Lâm Khuyết, mà nhanh chân đi về phía trước, thần sắc lạnh lùng, đưa tay vào trong ngực.
“Anh ta muốn làm gì… Không phải là muốn móc súng chứ… Không đến nỗi, không đến nỗi…” Lâm Khuyết sợ hết hồn, Nhiếp Vô Danh hùng hổ như vậy, còn không phải là muốn tìm người ta liều mạng sao?
Giờ phút này, Nhiếp Vô Danh đi tới bên cạnh đám người Diệp Mộ Phàm và Bắc Đẩu, đảo mắt nhìn mọi người một vòng.
Chợt, ở dưới con mắt mọi người, Nhiếp Vô Danh lấy ra một chồng bao tiền lì xì, cười hì hì: “Các vị, cho tại hạ chút thể diện nho nhỏ.”