*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

“Để Vãn Vãn làm?” Mạnh thị hơi ngạc nhiên, trong lòng hết sức phức tạp.

Có thể trở thành Thư đồng của Công chúa tất nhiên là rất tốt, mặc dù Gia Gia không phải là Công chúa chân chính, nhưng nếu Vãn Vãn có thể ở trong Cung cùng, giá trị con người tất nhiên cũng sẽ đi lên theo, tương lai cũng có ích cho việc hôn nhân; nhưng nếu thật sự vào Cung, bà sẽ không thể thường xuyên gặp nữ nhi được, làm sao bà có thể bỏ được chứ?

Kiều Thư thấy bà còn có điều băn khoăn, liền bỏ chén trà xuống, cười nói: “Tam Phu nhân không cần lo lắng, sáng nay Vương Gia nhà ta đã vào Cung thương lượng xong xuôi với Hoàng Tổ Mẫu rồi, Thư đồng của Công chúa không cần phải cùng ở trong Cung với Gia Gia, chỉ cần giờ Tỵ (9-11h sáng) hằng ngày vào Cung, giờ Thân (3-5h chiều) là có thể trở về Phủ được rồi.” Nàng vừa nói, vừa tỏ vẻ xin lỗi: “Chỉ là từ lúc đó phải nhờ Tứ cô nương rồi.”

Quách thị mím môi suy nghĩ một lúc, lại nói với Mạnh thị: “Tam đệ muội, đây chính là cơ hội tốt, khả ngộ bất khả cầu*. Bao nhiêu vị Khuê tú danh môn trông ngóng để giành được vị trí Thư đồng của Công chúa, nhưng mọi người đều biết, Tiên đế không để lại dù chỉ nửa vị Công chúa, hôm nay là Vãn Vãn nhà chúng ta được lợi.”

*) khả ngộ bất khả cầu: Câu nói trong Tiếng Trung, chỉ những chuyện chỉ có thể ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, không thể cầu được.

(Nguồn: )

“Nhưng…” Mạnh thị nắm tay con gái, vẫn còn hơi do dự.

“Nương, đừng nhưng nhị gì nữa, để con đi !” Khuôn mặt Vân Ánh Vãn khẽ nhếch lên, rất có khí phách hăng hái của vị nữ hào kiệt: “Việc nhận tổ quy tông của muội muội còn chưa công khai với bên ngoài, khó tránh khỏi có mấy người không có mắt đến làm phiền nàng, nếu như ta có ở bên người nàng, nhất định sẽ khiến những người đó biết dáng vẻ của kiếm đã mài sắc là như thế nào!”

“Tứ tỷ tỷ, Hậu Cung không cho phép người nhà Quan mang theo đao kiếm đâu…”

Vân Ánh Vãn trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới nhìn A Viên, hỏi: “Vậy… Mang theo roi được không ?”

Kiều Thư che miệng cười: “Thấy Vãn Vãn quý trọng muội muội như vậy, thế mà lại khiến ta nhớ lại mấy vị huynh trường ở nhà mẹ đẻ.”

“đã khiến Vương Phi chê cười rồi.” Khuôn mặt của Mạnh thị giãn ra, kéo Vân Ánh Vãn cúi người hành lễ với nàng: “Đây là Hoàng Gia nể mặt, cân nhắc Vãn Vãn, mong Vương Phi sau này có thể chăm sóc nhiều hơn.”

“Tất nhiên là chuyện ta cần làm.” Kiều thư nói rõ sự việc liền đứng dậy cáo từ.

Tiễn Kiều Thư đi, Mạnh thị kéo khuê nữ bảo bối, trong lòng có chút không yên.

“Tam thẩm yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc cho Tứ tỷ tỷ thật tốt.” A Viên mềm giọng an ủi, trong lòng có chút áy náy.

Vân Ánh Vãn cũng nghiêm mặt lại, nói với A Viên nói: “Gia Gia, ta là tỷ tỷ, phải là ta chăm sóc muội mới đúng.” Nàng kéo tay A Viên tay, khóe môi cong cong, lặng lẽ kề vào tai nàng, hỏi: “Có phải trong Cung có rất nhiều đồ ăn ngon không ?”

Tình tình nàng vốn ngay thẳng, Mạnh thị sợ nàng gây chuyện mới không thường xuyên mang nàng vào Cung dự tiệc, chính vì vậy, nàng luôn luôn có chút tò mò về đồ ăn trong Cung.

A Viên gật đầu thật mạnh, chỉ trong giây lát, nàng đã nghĩ ra các món ăn trong lòng rồi: “Chờ tỷ tỷ vào Cung, ta sẽ dẫn tỷ đến Thượng thiện phòng!”

Hai thiếu nữ híp mắt cười thì thầm, cả khóe mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười ấm áp.

“Gia Gia, Tứ tỷ của con không thường xuyên vào Cung, con lại lớn lên trong Cung, có thể nói cho Tứ tỷ tỷ của con những điều kiêng kỵ trong Cung được không ?” Mạnh thị nhìn A Viên, đôi mắt có chút lo lắng.

A Viên trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói: “thật ra trong Cung cũng không kiêng kỵ chuyện gì… Các vị Chủ nhân đều nhân từ, chỉ có một số Thái giám, Cung nữ ỷ vào vị phân mà ức hiếp Cung nữ, Thái giám dưới trướng, Tứ tỷ tỷ là Tiểu thư của Phủ Quốc Công, vậy bọn họ cũng không dám xúc phạm.” Nàng nheo mắt lại, suy nghĩ một phen mới chợt nói ra: “Nếu có chuyện gì thực sự kiêng kỵ, vậy chỉ có tuyển tú thôi.”

“Tuyển tú sao?” Quách thị nghe vậy, có chút kinh ngạc.

“Hoàng Thượng ghét nhất là người khác nhắc đến chuyện tuyển tú trước mặt ngài ấy, năm ngoái vị Ngự Sử kia…” Giọng nói A Viên nhỏ đi, khẽ nói: “Tuyển tú là chuyện tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt Hoàng Thượng.”

Vân Ánh Vãn nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ kì quái: “Hay là hoàng thượng có long dương chi hảo (Gay)?”

“Trẻ con thì đừng nói bậy!” Mạnh thị vội vàng che miệng nàng lại, trách cứ.

A Viên nín cười, không hiểu sao lại đau lòng thay cho Tề Uyên.

Mạnh thị nhìn thoáng qua A Viên, nữ nhi thẳng tính của mình đúng là hơi ngu ngơ thật, rõ ràng tâm tư của Hoàng Thượng đang đặt trên người Gia Gia, cái gì mà “long dương chi hảo” cơ? Cái đầu này trừ Binh pháp với Địa đồ ở Biên Cương thì chẳng còn gì khác!

Buổi chiều, sau khi đợi dùng bữa, A Viên tán gẫu với cha mẹ trong phòng, mặc dù khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng trong mắt mang theo một tia buồn phiền.

Quý thị và Vân Quan Thích liếc mắt nhìn nhau, nắm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi: “Gia Gia có vấn đề gì vậy?”

A Viên do dự rất lâu mới mở miệng nói: “Phụ thân, mẫu thân… Có thể giúp một mẹ nuôi của con được không ?”

“Mẹ nuôi của con sao?” Lông mày của Quý thị khẽ nhíu lại, nghi ngờ nói: “Mẹ nuôi của con đã xảy ra chuyện gì?”

A Viên kiên trì thuật lại sự việc một lần nữa, đỏ mắt thở dài: “Lúc con lưu lạc bên ngoài, là họ cho con một chỗ dung thân, nay… Nay con cũng nên báo đáp họ.”

“Cũng không phải chuyện gì ghê gớm.” Vân Quan Thích uống một hụm trà lạnh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phụ thân có thể mẹ nuôi con được thẻ ra, nhưng bà ta lại phạm tội liên quan đến mạng người, chúng ta không thể ỷ thế hiếp người, vẫn phải công bằng với gia đình nạn nhân.”

“Phụ thân ngài thấy… Bồi thường bạc có được không ?” A Viên thở dài, không nghĩ, nàng cũng trở thành người vô liêm sỉ làm chuyện dùng bạc đổi mạng như thế này.

Vân Quan Thích gật đầu: “Cũng không có biện pháp khác, cha liền sai người đi làm ngay.”

“Phụ thân, đừng.” A Viên vội vàng lên tiếng ngăn ông lại.

Vân Quan Thích nhìn nàng đầy nghi ngờ, trầm giọng nói:”Sao vậy?”

“Bà ấy gặp phải tai họa như thế hoàn toàn bởi vì bản thân bà ta quá tham lam, cứ để cho bà ta ở trong nhà lao thêm mấy ngày đi, đòn đau nhớ lâu.” A Viên rũ mắt, tuy còn có chút không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể làm vậy, nàng hiểu rất rõ Vương thị, nếu lần này dễ cho bà ta dễ dàng đi ra nhà lao, bà ấy sẽ không nhớ đời, chắc chắn lần sau sẽ còn gây họa lớn hơn nữa.

“Gia Gia là đứa bé ngoan.” Quý thị ôm A Viên vào trong ngực, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười hiền từ.

******

Cung Trường An, bên trong tẩm Điện, chỉ còn độc một chiếc đèn Lưu ly*, ánh nến chập chờn, ngọn lửa dường như càng ngày càng nhỏ đi.

*) Đèn Lưu ly: một loại đèn truyền thống của Trung Quốc, được làm bằng Pha lê hoặc ngọc Lưu ly.

IMG

(Nguồn: )

Minh Đàn nhẹ nhàng kéo bấc đèn, bên trong căn phòng ngay lập tức sáng lên.

“Nặc Nha Nhi! Nặc Nha Nhi của ta! Tổ mẫu ở đây, đừng sợ, đừng sợ…” trên giường truyền đến vài lời nói mê, Minh Đàn vội vàng đi tới bên giường, bà còn chưa kịp hành động, cụ già đầu đầy mồ hôi trên giường đột nhiên giật mình tỉnh giấc, miệng gọi thê lương “Nặc Nha Nhi”.

Minh Đàn cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho bà, đưa cho bà một cái chén trà ấm, nhẹ giọng dỗ dành: “Nương Nương gặp ác mộng sao?”

Thái Hoàng Thái Hậu thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, bàn tay cầm chén run nhè nhẹ: “Ai gia mơ thấy Nặc Nha Nhi…”

Minh Đàn chỉ nghĩ rằng bà đang nhớ A Viên mới như vậy, liền cười an ủi: “Nương Nương, Công chúa đang khỏe mạnh ở trong Phủ Sóc Vương, có Vương phi ở bên cạnh, ngài không cần phải lo lắng.”

Động tác trong tay Thái Hoàng Thái Hậu khựng lại, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc: không phải Nặc Nha Nhi của ta đã sớm đi rồi sao…