Editor: Sil
Tim A Viên run lên, bỏ đôi tay trắng như tuyết lộ ra khuôn mặt như rặng mây đỏ, một lời cũng không dám nói.
Sắc mặt Tề Uyên xấu hổ, khẽ ho một tiếng, cho dù là ngôi cửu ngũ, vẻ bình thản từ trước đến nay cũng lộ ra một tia bối rối.
Quý thị đột nhiên sực tỉnh, quay lại đóng cửa lại, đôi mắt xinh đẹp như nước đầy âm trầm.
Bước chân nặng nề, bà cũng không thèm để ý đến lễ nghi, đi thẳng tới chiếc bàn bên ngồi xuống, yên lặng chăm chú nhìn hai người, lòng buồn phiền không thôi.
“Gia Gia!”
Giọng nói dịu dàng ngày xưa lộ ra vẻ tức giận, A Viên run lên một cái, theo bản năng rụt về phía sau Tề Uyên, giọng khiếp đảm: “Nương…”
Đôi mày thanh tú của Quý thị khẽ nhíu lại một cái, ánh mắt nhìn về phía Tề Uyên phủ một tầng băng giá.
“Vân nhị Phu nhân hiểu lầm rồi, Trẫm tới đây tặng đồ cho A Viên.” Tề Uyên sắc mặt bình thường, nhưng vành tai lại nhuốm sắc đỏ khả nghi.
“Đồ đâu?” Quý thị tất nhiên là không tin, không ngờ hắn ta thật sự lấy được đồ ra.
Bà cắn răng, giọng nói cũng thêm vài phần tức giận: “Nếu ngài muốn đưa, tại sao vừa nãy không đưa? Phải đợi đêm khuya thanh vắng trộm đột nhập và phòng của con gái ta đưa?” Quý thị giận không chịu nổi, tua rua trên đầu cũng rối loạn, đánh mất hoàn toàn vẻ nhã nhặn lịch sự vừa nãy: “Trong Cung đã như vậy, mà bên ngoài Cung cũng như thế. Hoàng Thượng, Nô tì chỉ có một đứa con gái thôi, nếu truyền ra ngoài, liệu của thanh danh của nó có còn hay không ? Ngài đã từng nghĩ đến bởi vì hứng thú nhất thời của ngài, thì trong tương lai Gia Gia của ta sẽ giải quyết như thế nào đây?”
Quý thị vừa nói, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Thói đời này, vô cùng khắc nghiệt đối với con gái, ta không cầu Gia Gia có thể đại phú đại quý một bước lên trời, ta chỉ hy vọng nó bình an…”
A Viên đỏ mắt, lòng sớm đã vò thành một cục, khó nén nổi chua xót. Nàng quỳ gối trước mặt Quý thị, thấp giọng nói: “Nương, Gia Gia sai rồi, ngài đừng giận, Gia Gia biết lỗi rồi…”
“Là Trẫm suy nghĩ không chu toàn.” Tề Uyên nhìn A Viên khóc đến mắt đỏ cả lên, lòng chua xót, giọng nói buồn rầu: “Chỉ cần Vân nhị Phu nhân nguyện ý, lời trước đây của Trẫm vẫn còn tính.”
“Vĩnh viễn còn tính”
“Nô tì có mấy lời muốn nói một mình với Gia Gia.” Quý thị chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt rơi xuống, khuôn mặt đầy bi thống.
“Được.”
Dứt lời, Tề Uyên liền đi tới trước cửa, vừa định đẩy cửa ra, đôi mắt ngay lập tức lộ ra vẻ lúng túng. anh xoay người, đối mắt với vẻ kinh ngạc của Quý thị, ánh mắt sắc bén hướng về cửa sổ phía sau phòng, đi tới.
“Chỗ này kín đáo…” Tề Uyên vững vàng phi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
anh đứng trong viện, chậm rãi thở dài, lông mày xinh đẹp nhíu chặt thành một đường, giữa trán phủ một tầng mây đen: Năm đó Phụ Hoàng làm thế nào mới thuyết phục được nhà ngoại nhỉ…
Bên trong, bầu không khí nặng nề, A Viên vẫn luôn quỳ trên mặt đất, dù đầu gối đã đau như kim châm cũng không dám động đậy chút nào.
A Viên đối mặt với ánh mắt đầy thương tiếc của Quý thị, nhỏ giọng ngập ngừng: “Nương, chúng con chưa phát sinh chuyện gì cả… Ngài ấy cũng chưa từng miễn cưỡng con.”
Quý thị không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang quỳ trước mặt mình, trong một lúc cũng không nói gì.
Bà cầm lấy chiếc hộp nhỏ Tề Uyên để trên, bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, chậm rãi mở nắp ra. Quý thị bị chiếc Trâm cài ánh vàng trơn bóng trong hộp lóa mắt, dù người lớn lên trong nhà phú quý là bà cũng không khỏi thở dài khe khẽ.
Chiếc Trâm cài này được tạo thành bởi những viên Dạ Minh Châu kích cỡ khác nhau, từng cánh hoa cũng đều tinh tế đến lạ thường, trông vô cùng sống động. Bà nhìn chiếc Trâm cài đẹp đẽ quý giá nằm trong hộp, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lên: “Hoàng Thượng xuất Cung chỉ để đưa cho con chiếc Trâm cài này sao?”
A Viên khẽ cắn môi, chần chừ lắc đầu: “không phải…”
“Là nghe nói ta mang con tới dâng hương, thuận tiện gặp mặt Quan Quân Hầu Thế tử mới cố tình đuổi tới đây sao?” Quý thị rũ mắt, nhìn vành tai đỏ bừng của A Viên, trong một lúc cũng không biết nên nói gì.
Đàn ông có thể làm được tới mức này vốn không nhiều, huống chi còn là ngôi cửu ngũ chí tôn…
“Gia Gia, con đã nghĩ kỹ chưa?” Quý thị thở dài sâu xa, đưa tay nâng A Viên dậy, để nàng bên cạnh mình. Bà liếc mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, nghĩ đến thái độ lúc này của Tề Uyên, đột nhiên cảm thấy A Viên có phân lượng rất lớn trong lòng ngài ấy.
Ngài ấy là Hoàng Thượng, chỉ cần mở miệng thì không ai có thể bác bỏ. Vừa nãy bà thất thố, vượt quá khuôn phép như vậy, nhưng ngài vẫn khách sáo với nàng, không có một chút tính cách của Đế Vương nào, có thể thấy được ngài quả nhiên đã đặt Gia Gia vào tận đáy lòng.
“Lúc con ở trong Cung, gần như không có nơi nương tựa, là ngài vẫn luôn âm thầm giúp con…” A Viên nhớ lại chuyện cũ, khóe môi không khỏi cong lên: “Chỉ cần là người đã từng ức hiếp con, sau này đều biến mất bên cạnh con… Nương, là ngài ấy luôn yên lặng che chở cho ta trong nơi thâm Cung ăn thịt người kia!”
Quý thị rũ mắt, trong lòng hơi xúc động: “Ngài ấy thiệt tình sao?”
“Ngài ấy là Hoàng Thượng, nếu chỉ là ham mới, có khả năng con…” A Viên mím môi, dừng lại một chút, hơi xấu hổ nói: “Nhưng ngài ấy vẫn chưa bao giờ bắt ép con, ngược lại luôn cẩn thận che chở mọi bề cho con, chăm sóc. Đàn ông trong thiên hạ, có bao nhiêu người có thể được như ngài ấy chứ?”
Cơ thể cứng ngắc của Quý thị dần dần dãn ra mấy phần, đôi mắt đen mờ mịt không lộ rõ cảm xúc, như đang cân nhắc chuyện gì.
Khí lạnh trên lưng dần dần tản đi, không khí trong phòng dịu đi không ít. A Viên lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận lén đánh giá sắc mặt của Quý thị, thấy thái độ của bà dịu đi một chút, ngẫm nghĩ hồi lâu mới do dự mà mở miệng: “Nương, vừa nãy Hoàng Thượng nói “giữ lời” là có ý gì?”
Quý thị cúi đầu, yên lặng nhìn con gái hốc mắt, chóp mũi đỏ bừng, nước mắt tràn mi, điềm đạm đáng yêu kia của mình, trong lòng hết sức phức tạp: “Hoàng Thượng ngài ấy…lấy ra một nửa tấm Hổ phù, chỉ để khiến cho Vân gia chúng ta yên tâm.”
“Hổ phù?!” Lòng A Viên kinh ngạc, đôi mắt còn mang theo một tầng sương mù khiếp sợ.
Nàng sững sờ rơi lệ, trong lòng không rõ đang có vị gì. Dường như rung động dần dần hòa quyện với cảm động, mãnh liệt bám vào lòng, A Viên chỉ cảm thấy bản thân con rối mất khống chế, nước mắt cùng vui mừng cùng nhau trào ra, nhấn chìm toàn bộ cơ thể, hầu như không còn chừa lại chút nào nữa.
không hiểu sao, A Viên lại nghĩ đến ngày đầu tiên gặp Tề Uyên, tất cả những chuyện này phát sinh dường như đều bởi vì ngày đó mình chọn con đường nhỏ hoang vắng âm u đó…
Nàng cong khóe môi, nốt ruồi son trên mi tâm tỏa sáng rạng rỡ.
Quý thị nhìn dáng vẻ của A Viên, lòng mềm nhũn: Thôi, chỉ cần Gia Gia vui vẻ là được rồi.
Bà đang định nói gì, lại nghe thấy cửa sổ bên kia truyền đến một tiếng “ken két” nho nhỏ, càng trở nên rõ ràng trong đêm khuya yên tĩnh này.
A Viên sửng sốt, giơ tay vuốt nước mắt trên mặt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, giọng nói mềm mại ngọt ngào thường ngày mang theo chút nức nở, càng thêm khiến người yêu mến: “Tề…”
Nàng còn chưa dứt lời, ý cười ngọt ngào thoang thoảng bên môi ngay lập tức cứng lại, chỉ thấy một người đàn ông khuôn mặt như tụ ngọc, đôi mắt đen ngang ngạnh đang nhìn họ, khuôn mặt hơi dại ra: “Khụ… Hình như ta đi nhầm…”