*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
Tề Uyên nhìn sắc mặt nàng, ôn tồn dỗ dành: “Ngay sứ thần của Nam Cương vào kinh trùng với lễ cập kê của nàng… Tuy Trẫm có qua loa thế nào, cũng sẽ luôn làm bộ tiếp đón khoản đãi một phen.”
hắn chạm nhẹ vào chóp mũi phấn hồng của A Viên, lãnh đạm: “Thông cảm cho ta nhé?”
Thái độ của Tề Uyên vô cùng mềm mỏng, nếu có người nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhất định sẽ chấn động.
A Viên ngước mắt nhìn đôi mắt thâm thúy ôn hòa kia, chậm rãi thả chú thỏ và trong chiếc hộp nhỏ, bĩu môi, trong lòng có hơi cô đớn: “Vậy sinh nhật lần sau, ngài nhất định phải ở bên ta đấy.”
“Được, sau này mỗi ngày đều ở bên nàng.”
Mặt A Viên giãn ra, đôi mắt sáng long lanh, như ngôi sao lấp lánh vậy: “Ngoắc tay!”
Vừa nói, vừa vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết ra, mỉm cười nhìn anh.
Tề Uyên nhìn ngón tay nhỏ bé như ngọc kia, khóe một chậm rãi cong lên, đôi mắt trầm xuống, đưa tay nhẹ nhàng ngoắc lấy chậm rãi chuyển động, tiện đà nắm toàn biij bàn tay nàng vào trong lòng bàn tay, giọng nói trầm thấp, mang theo từ tính làm say lòng người: “A Viên, đợi chuyện của Nam Cương qua đi, ta sẽ đón nàng vào Cung, làm Hoàng Hậu của ta.”
A Viên cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng kia, sắc mặt ngay lập tức ửng hồng. Nàng gục đầu xuống, tim đập bình bịch, một cảm giác ngọt ngào vui sướng nảy nở từ tận đáy lòng, như đang nhấn chìm cả người nàng vậy.
“Từ nay về sau, Hậu Cung chỉ có một mình nàng.”
Giọng nói trầm thấp truyền xuống từ trên đỉnh đầu, A Viên sững sờ nhào thẳng vào lòng Tề Uyên, khẽ cọ một cái, ấm áp cảm động…
“Sao ngài lại đối xử với ta như vậy?”
Tề Uyên nghe giọng nói ngọt ngào mềm mại kia, đáy lòng run lên, cả trái tim như tan ra vậy.
“Muốn đối xử với nàng, liền làm vậy thôi.”
A Viên trong lòng càng ấm áp, rung động không thôi. Nàng ngẩng đầu lên, vừa định nói gì lại bị ai đó kéo gáy lôi ra khỏi ngực Tề Uyên.
“Gia Gia, phải trở về rồi.” Vân Ánh Trạch lạnh mặt, vừa về nhà liền nghe tin muội muội phải xuất giá, sắc mặt vô cùng khó coi.
A Viên ngẩng đầu lên nhìn vị huynh trưởng khuôn mặt có mấy phần tương tự với mình, nghĩ đến cảnh mình vừa chôn người trong lòng Tề Uyên, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn như ngọc ngay lập tức như quả táo chín nẫu vậy.
Nàng bụm mặt, hốt ha hốt hoảng chạy về sân, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi nước.
A Viên ngồi trên cửa, gặm ngón tay khóc không ra nước mắt: Đều bị ca ca nhìn thấy rồi…
Phù Tình biểu cảm kỳ dị nhìn A Viên đang ngồi chồm hỗm thành một cục nho nhỏ, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: không phải là cô nương muốn ăn Chân Giò Thủy Tinh đó chứ…
******
Ngày hai tám tháng năm, ánh nắng ấm áp, gió mát phe phẩy cây cối, may mắn cát tường, đúng là ngày sinh nhật của A Viên.
Các Cung nhân trong Hoàng Cung ngay ngắn chỉnh tề làm việc tất bật, hôm nay chỉ có lễ cập kê của A Viên, cũng là ngày sức thần Nam Cương vào Kinh ngày.
Trong buổi Cung Yến, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén, Tề Uyên lạnh lùng nhìn Thủ lĩnh Nam Cương Mặc Hoành mũi ưng mặt móc ngồi ở phía dưới, ánh mắt tràn đầy lạnh lão, không thấy một tia sáng nào.
“Nô tỳ thật sự muốn nhìn vị mỹ nhân Nam Cương kia có dáng vẻ gì.” Bạch Thấm uống Rượu Hoa Lê hơi cay trong chén, đôi mắt xinh đẹp như nước tràn đầy ý cười.
Tề Uyên nhíu mày, khuôn mặt ung dung thản nhiên, tay cầm ly rượu lại chợt nắm chặt lại: Phụ hoàng, thù của ngài cũng nên báo rồi.
Bạch Thấm nhìn lướt sắc mặt ngài, khóe miệng lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Liền mang vị mỹ nhân Nam Cương đến Cung của Nô tỳ đi ?”
Tề Uyên nghiêng đầu nhìn về phía nàng ta, đôi mắt lành lạnh hơi dịu lại: “không được.”
“A Viên là một cô nương tốt, ta cũng nên giám sát ngài hộ nàng ấy một chút.” Bạch Thấm rũ mắt, giọng nói réo rắt êm tai.
Tề Uyên nghe vậy, đặt chén rượu xuống, nhíu mày: “Giám sát Trẫm hộ nàng?” anh hừ lạnh một tiếng, đôi mắt mờ mờ lộ ra vẻ không vui: “Trẫm không phải tổ phụ.”
“Cũng là lo lắng cho an toàn của ngài và A Viên.” Bạch Thấm cười trong trẻo, đôi mắt hàm chứa ánh nước lấm tấm: “Những năm gần đây, ngài đã vì thần thiếp làm rất nhiều, A Viên lại đưa Kim Bài Miễn Tử có thể bảo toàn tính mạng cho A Chiếu… Nô tỳ lại cầm trong tay quyền quản lý Hậu Cung, từ khi vào Cung, cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện gì không vừa ý, đã hưởng thụ phú quý đến mức này, Nô tì hẳn lên làm gì cho ngài mới phải.”
Bạch Thấm uống chén Rượu Hoa Lê, chậm rãi nói: “Đại Tề… không thể thiếu ngài.”
“Bạch Thấm…” Tề Uyên im lặng, anh biết rõ tính Bạch Thấm, cho dù hôm nay có cự tuyệt nàng, nàng cũng sẽ mang người đến Điện Thanh Loan của mình.
“Nô tì lớn lên trong nơi thâm khuê từ nhỏ, từ lúc cập kê liền vào Hậu Cung, những thủ đoạn nhỏ của phụ nữ đều rõ cả.” Đôi mắt Bạch Thấm mang theo nét lười biếng nhàn nhạt, có thể là do vừa uống rượu, rặng mây đỏ trên mặt làm say lòng người, trong nét dịu dàng lại ẩn hiện nét quyến rũ, nhu nhược động lòng người, câu lấy hồn phách của mọi người.
“Trẫm phái thêm người cho cô.” Tề Uyên chậm rãi thở dài, đang định mở miệng, một cái giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên: “Hoàng Đế tôn quý nhất của Đại Tề mở tiệc chiêu đãi, Mặc Hoành cũng chuẩn bị quà đáp lễ cho bệ hạ.” Mắt như chim ưng, lóe lên ánh sáng sắc bán, cũng không chờ Tề Uyên mở miệng, liền vỗ tay, hơn 10 cô gái cầm nhạc cụ Nam Cương nối đuôi nhau tiến vào, sau khi đứng vững, tiếng đàn leng keng vang lên, êm tai dễ nghe.
một cô gái trong bộ áo hồng uyển chuyển chầm chậm đi vào trong Điện, đôi mắt quyến rũ như tơ, làn da nõn nà, mỗi cái nhăn mày, mỗi tiếng cười đều làm người xao xuyến. Thân thể thướt tha như liễu, tóc dài như gấm tùy ý vắt sau đầu. Gáy ngọc thon dài, bộ ngực sữa nửa lộ, vòng eo uyển chuyển híp lại, mắt cá chân trắng tinh như ngọc, ẩn hiện trong quần lụa đỏ.
Mọi người đều say sưa, nhìn cô gái trời sinh tuyệt đẹp kia, thân thể đã mềm một nửa.
Khuôn mặt Mặc Hoành lộ ra nụ cười nhìn đám đàn ông như si như say tại đây, trong đôi mắt mang mấy phần đắc ý: Đàn ông, đều yêu thích sắc đẹp.
Gã ta nhìn cô gái khuynh thành trên trán tô điểm vầng trăng non tươi đẹp bằng chu sa kia, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tề Uyên, vẻ đắc ý trong mắt ngay lập tức tiêu tán.
Chỉ thấy sắc mặt Tề Uyên vẫn như thường, đôi mắt không một gợn sóng, không hề bị Nhiêu Ca quyến rũ dù chỉ một chút.
không thể nào! Đôi mắt Mặc Hoành dữ tợn, khẽ rung chiếc chuông đồng bên hông, Nhiêu Ca sắc mặt trắng đi, dưới chân khẽ run một cái.
Khuôn mặt nàng lộ ra ý hoặc quyến rũ, mọi cử chỉ càng thêm quyến rũ đến hồn xiêu phách lạc. Khúc nhạc kết thúc, Nhiêu Ca uyển chuyển tiến lên, quỳ gối trước mặt Tề Uyên, mùi Mộc Hương* ngọt ngào ôn hoà trên người mang theo nét lôi cuốn dày đặc, dù là Bạch Thấm cũng không khỏi cảm thấy tim đập loạn nhịp.
*) Mộc Hương: một loài thực vật có hoa trong họ Cúc.
(Nguồn: )
Tề Uyên lạnh mặt,đặt hết toàn bộ tâm tư lên A Viên, cũng không thèm đáp lại, đứng dậy chậm rãi vỗ vạt áo: “Trẫm mệt rồi, để Sóc Vương gia tiếp tục tiếp đãi ngài đi.”
Dứt lời, liền vững bước đi ra ngoài.
một tràng tiếng chuông đồng dồn dập vang, Nhiêu Ca nhói đau đến tận xương, khuôn mặt tuyệt đẹp trắng bệch, giật mình nhào đến bên cạnh Tề Uyên.
Tề Uyên lướt nhẹ một cái tránh đi, chỉ bị đụng nhẹ vào góc áo. anh đảo mắt nhìn về phía Mạc Hoành, lãnh đạm nói: “Hình như thân thể của đệ nhất mỹ nhân Nam Cương này của các ngươi không được tốt lắm.”
Mặt Mạc Hoành tái đi, vội vàng nói: “Tàu xe mệt nhọc, Nhiêu Ca có chút…”
“Nhĩ Nhạc, mau sai người đỡ cô nương Nhiêu Ca đến Điện Thanh Loan nghỉ tạm.” Bạch Thấm đúng lúc xen vào, ngữ khí ôn hòa, khuôn mặt tràn đầy quan tâm, khiến người không bới móc được chút nào.
“Dạ.”
Sắc mặt Mạc Hoành càng thêm khó coi, trơ mắt nhìn Tề Uyên từ từ đi ra ngoài.
một người đàn ông tuấn tú đứng giữa sân hiện lên nét kỳ lạ, đôi mắt xinh đẹp đầy đau đớn: Nhiêu Ca bị trúng Phần Tâm Cổ…
******
Lúc này, phủ Hiển Quốc Công lại đông như trẩy hội, người đi tới đi lui nói nói cười cười, ngay cả lá non trên cành đều lộ ra một luồng không khí vui mừng.
Chén vàng đũa bạc, bát đĩa tráng men…Mọi thứ, không gì không phải tốt nhất. Vân gia vung tiền như nước, dù là các Phu nhân, Tiểu thư lớn lên trong phú quý cũng được mở rộng tầm mắt.
“Thái Hậu Nương Nương giá lâm.”
Nghe nói Phượng giá của Thái Hậu đến đây, mọi người đều kinh ngạc: Thái Hậu suốt ngày lễ Phật, từ trước đến nay luôn sống ẩn dật, lại hạ mình tham dự sao?
“Nô tỳ, thần nữ tham kiến Thái Hậu Nương Nương.”
Thái Hậu nhìn một đám oanh oanh yến yến đang quỳ xuống, khuôn mặt ôn hòa lại không mất đi uy nghiêm: “Đứng lên đi.”
“Dạ.”
Quách thị, Quý thị, Mạnh thị vội vàng lên tiếp đón, Thái Hậu cố ý cho Vân gia thể diện, khuôn mặt vô cùng ấm áp, cầm tay Quý thị trò chuyện vô cùng vui vẻ.
“Thái Hậu Nương Nương mau ngồi.” Quý thị tràn đầy ý cười, sắc mặt hồng hào, không còn dáng vẻ đau ốm bệnh tật của ngày xưa nữa.
Thái Hậu trong lòng cảm thán, khẽ vô lên tay bà một cái, ngồi lên chủ vị.
Mọi người nhìn vậy, hoảng sợ đến nghẹn họng trân trối: Thái Hậu Nương Nương là, là tới làm chủ lễ cho Vân ngũ Tiểu thư sao?
Nhìn quanh Đại Tề, có thể được Thái Hậu Nương Nương làm chủ lễ trong lễ cập kê, cũng là có một không hai rồi!
Vừa đến giờ, A Viên chậm rãi đi ra, kiều mị xinh đẹp khiến mọi người kinh diễm. Bộ áo lụa đỏ lộng lẫy, tóc đen như mực vắt sau gáy, khuôn mặt tinh xảo như tranh.
Thái Hậu ngồi trên vị trí chủ lễ nhìn A Viên, mắt phượng híp lại, hơi ngạc nhiên: thì ra A Viên là ngũ Tiểu thư thất lạc bên ngoài của phủ Hiển Quốc Công, ta còn tưởng Uyên nhi thay lòng đổi dạ…
A Viên ung dung hành lễ với chủ lễ và khách khứa, ngồi trên vị trí cài trâm. Nàng nhìn đồ vật tuyệt đẹp này, cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, nhưng lòng lại trống rỗng.
không có Tề Uyên…
Thái Hậu rửa tay xong xuôi, đang định tiến lên chải đầu cài trâm cho A Viên, cánh cửa lại động đậy.
“Hoàng Thượng giá lâm!” âm cuối được kéo dài lanh lảnh vang lên, A Viên quay đầu lại theo bản năng, chạm vào một đôi mắt lành lạnh tựa núi xa.
Thâm thúy yên lặng, lại mang theo chút ý cười.
Khóe môi nàng lộ ra nụ cười, trang điểm lộng lẫy đón lấy ánh nắng vàng, cả người giống như Cửu Thiên Huyền Nữ*, kiều mỵ khuynh thành.
*) Cửu Thiên Huyền Nữ: là một vị nữ thần về chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa, một trong những điển tích nổi tiếng nhất về bà là việc bà là người đã chỉ dạy cho Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu.
(Nguồn: )
Thái Hậu cười nhìn Tề Uyên đang cố gắng hết sức che dấu vét vui sướng trong mắt, sẵng giọng nói: “Lễ cập kê của con gái, ngươi tới làm gì?”
Tề Uyên mặt không đổi sắc, rái tai lại lặng lẽ nhuộm đỏ: “Nhi tử tới tặng quà sinh nhật cho A Viên.”
Khuôn mặt Quý thị lộ ra nụ cười, tới tận hôm nay, bà mới xem như thực sự hài lòng với Tề Uyên.
Sứ thần Nam Cương vào Kinh, cả triều trên dưới không một người rảnh rỗi, Hoàng Thượng lại bỏ buổi tiệc tẩy trần cho sứ thần vào lúc mấu chốt này, chỉ để đưa quà sinh nhật cho Gia Gia… Đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào, có người đàn ông với địa vị như thế tình nguyện làm chuyện này cho họ, tất nhiên là cảm động.
Bà mỉm cười nhìn Tề Uyên, càng nhìn càng thấy vừa lòng, khuôn mặt tao nhã xinh đẹp giống như hoa Mẫu Đơn nở rộ vậy.
Thái Hậu cầm một cây Trâm cài, chải đầu cài trâm cho A Viên, lúc này xem như đã kết thúc buổi lễ.
Bà nắm tay A Viên, dịu dàng nói: “Ai gia vốn đã nghĩ ra rất nhiều cái tên dễ nghe, nhưng hôm nay thấy con, cảm thấy không có gì thích hợp hơn “A Viên”.”
Thái Hậu chớp đôi mắt hơi chua xót, có thể là do đã lớn tuổi, dễ xúc động hơn: “Mong sau này con sẽ giống như tên của mình, mọi sự viên mãn vui vẻ.”
A Viên trong lòng ấm áp, cúi đầu thật sâu: “Đa tạ Thái Hậu Nương Nương.”
******
Sau khi tiệc tan đã là buổi chiều, A Viên trở về phòng thay quần áo, lúc đi ra chỉ thấy Tề Uyên đang đứng trong viện.
A Viên cười chui vào trong lòng anh, chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi Mộc Hương ngọt ngào quyến rũ, khiến người say sưa.
Động tác cứng đờ, nụ cười trên mặt tan đi.
Đáy lòng chua chát, nàng giương mắt nhìn về phía Tề Uyên: “Đây không phải mùi hương ngài thường dùng.”