Editor: Sil
Tề Uyên quét sạch tàn dư của Nam Cương mất hơn một tháng, Nam Cương hiện nay do các thủ lĩnh bộ lạc có quan hệ tốt với Đại Tề tiếp quản, giặc ngoài vốn rình mò như hổ đói quy phục, trên dưới Đại Tề đều vô cùng vui vẻ hoà thuận.
A Viên tươi cười ngồi trong Thượng Thiện Phòng nhìn Hoa Tử Đằng được mình ngâm trong mật, đang nghĩ liệu nên pha trà uống hay làm điểm tâm nhân bánh gì đấy, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày gấm thêu hoa trắng.
“cô nương, Nương Nương của chúng ta không tốt, muốn… Muốn gặp ngài một lần trước khi đi.” Nhĩ Nhạc nức nở, đôi mắt chứa đầy nước mắt.
“không tốt? Trước đấy mấy ngày ta còn dùng bữa với Thấm tỷ tỷ mà!” A Viên vội vàng đứng lên, vội vàng đi tới Điện Thanh Loan.
“Thấm tỷ tỷ sao đột nhiên lại…” A Viên khẩn trương, bước chân cực nhanh, giọng nói hổn hển, “Thái y viện có vị phù y đã mời chưa?”
“Mời… Các vị Thái y đều nói trúng độc rất sâu, thuốc và châm cứu đều không cứu được.”
“Du thần y đâu?” Suy nghĩ A Viên hỗn loạn, trên mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai trên trán ẩm ướt dính lên mặt, tuy chật vật không chịu nổi nhưng cũng không rảnh sửa sang lại.
Mắt Nhĩ Nhạc đỏ bừng, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Đều đã mời đến xem qua một lần…”
Người A Viên lắc lư, cả người như rơi vào hầm băng: Mấy ngày trước rõ ràng vẫn còn rất khỏe… Nàng thở dài, chẳng quan tâm đến lễ nghi quy củ mà nhấc váy bước nhanh suốt một được.
Đến Điện Thanh Loan, các Cung nhân ngày xưa vẫn tuần tự ra vào đều cúi đầu quỳ trên mặt đất, thường xuyên vang lên mấy tiếng nức nở trầm thấp. Đáy lòng A Viên hoảng hốt, cuống quít chạy vào trong Điện, không kìm được mà rơi nước mắt.
“Đây, đây là…” A Viên nhìn cô gái đẹp như thu thủy, bên môi hàm chứa nụ cười trên giường, chợt thu lại nước mắt vuốt ngực, “Thấm tỷ tỷ…”
Nhĩ Nhạc đóng cửa lại, Bạch Thấm chậm rãi ngồi dậy nháy mắt nhẹ giọng nói: “Từ nhỏ ta không giả vờ bị bệnh.”
A Viên nhìn ý cười sáng ngời thanh thản bên mép nàng liền biết cuối cùng nàng và Giản Chiếu cũng tu thành chính quả. Đôi mắt tràn đầy ý cười, trong lòng nàng cũng vui vẻ theo: “đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?”
Bạch Thấm gật đầu: “Đều sắp xếp xong.”
A Viên vuốt nước mắt trên khóe mắt, quay đầu lại oán trách trừng mắt với Nhĩ Nhạc: “cô cũng không nói cho ta biết, để ta chuẩn bị tâm lý.”
“Nếu ngài chuẩn bị liền không giống!” Nhĩ Nhạc xoa nhẹ đôi mắt hơi đau nhức, trong lòng tuy chua xót, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, “May mà Nam Cương không yên ổn, có thể nói rằng tàn dư của Nam Cương làm hại Nương Nương, bằng không nào dễ lấy cớ cho việc chết giả lần này…”
“Từ nay về sau, trong Cung sẽ không còn Hiền Quý Phi nữa.” Bạch Thấm cong khóe môi, dường như vừa nghĩ tới điều gì, đôi mắt lại mang chút u sầu, “A Viên, xem trên chuyện ta đối xử với cô coi như không tệ, có thể đồng ý với ta một việc hay không ?”
A Viên trong lòng hơi luyến tiếc, vô cùng thoải mái gật đầu: “Ta sẽ làm hết sức.”
Bạch Thấm mím môi, hơi khó mở miệng. Nàng nhìn đôi mắt phân rõ trắng đen, so với nước suối còn trong trẻo hơn mấy phần kia của A Viên, cắn răng nói: “Ta biết ta ích kỷ một chút… Nhưng cha mẹ nuôi nấng ta một phen cũng không dễ gì, ta cũng phải giữ lại cho họ một đường lùi.”
Nàng hít sâu một hơi, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng chậm rãi, giống như ngọc bội chuyển động kêu leng keng, vô cùng dễ nghe: “Nếu sau này họ phạm phải lỗi lầm gì, mong cô có thể khuyên giải đôi điều trước mặt Hoàng Thượng.”
A Viên nhìn nàng đôi mắt đong đầy nước mắt kia của nàng, trong lòng thở dài, nhẹ giọng đồng ý. Trong lòng nàng biết rõ, nhà họ Bạch đều người thận trọng, nhất định sẽ không phạm phải tội lớn tày trời gì, lúc này Bạch Thấm như vậy cũng chỉ muốn yên lòng thôi, dù sao thì nàng vừa đi, chỉ sợ cả đời này cũng không thể gặp lại người thân.
“Khi nào thì đi.”
“Giờ Hợi tối nay.” Bạch Thấm cười nhạt một tiếng: “Sau này đến lượt cô xử lý Hậu Cung này. Bọn Cung nhân hay “nhìn người đặt cỗ”* nhất, cô phải quan sát thật kỹ. Nếu thật sự không đành lòng liền bồi dưỡng mấy người thân tín, để họ làm cũng được.”
*) nhìn người đặt cỗ: chỉ hành vi đầu cơ trục lợi, đối xử bất bình đẳng giữa người với người.
(Nguồn: )
A Viên đỏ vành mắt nhìn cô gái điềm tĩnh trước mặt, nước mắt rơi ào ào: “Thấm tỷ tỷ…”
“Phải nhớ lời của ta, phải làm giá, chớ để người ta cho rằng cô vẫn là tiểu Cung nữ dễ dãi của năm đó.” Bạch Thấm cười vỗ lên tay nàng, cẩn thận dặn dò…
Đợi đến khi A Viên đi ra khỏi Điện Thanh Loan, mặt trời chói chang của giữa trưa cũng đã khuất núi, gió đêm hơi lạnh, phả vào mặt có chút thư thái.
Buổi trưa nàng tới vội vàng, một người Tỳ nữ cũng không mang theo, lúc này lẻ loi đi trên con đường nhỏ trong Ngự Hoa Viên, lúc này rõ ràng đang trong mùa hoa rực rỡ, nhưng trong lòng A Viên tự dưng lại dâng lên nỗi bi thương, đóa hoa xinh đẹp trước mắt cũng đầy xơ xác tiêu điều trôi dạt lênh đênh.
một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, A Viên xoa chóp mũi đau nhức, khẽ rên rỉ một tiếng.
Tề Uyên giơ tay chạm nhẹ lên trán nàng, giọng nói lành lạnh chậm rãi vang lên: “Sau này nhớ kỹ đi đường phải nhìn đường chưa?”
A Viên mím môi, buồn rầu nói: “Nhớ…”
“Nàng vẫn giống với trước đây, không thay đổi chút nào.” Tề Uyên cười khẽ xoa lên chóp mũi của nàng, đôi mắt thâm thúy đầy cưng chiều.
“Sao lại không thay đổi?” A Viên nhón mũi chân, tức giận nói: “Ta cao lên!”
Tề Uyên một tay ôm A Viên vào lòng, chôn mặt vào mái tóc rối tung của nàng, chậm rãi nói: “Đừng buồn.”
A Viên rũ mắt, giọng nói tươi mát ngọt ngào ngày xưa khẽ trầm thấp: “Nàng sẽ hạnh phúc chứ?”
“Giản Chiếu là người tốt.” Tề Uyên lãnh đạm an ủi.
A Viên nghiêng đầu nhìn góc mặt của Tề Uyên, cần cổ hơi ngứa. Nàng đột nhiên nghĩ tới con chó mực lớn trước đây nuôi trong nhà, cũng sẽ yên lặng chờ mình như Tề Uyên, sau đó nhào lên vẫy đuôi cọ lên mình.
Nghĩ vậy, nàng đột nhiên cười ra tiếng. Tề Uyên nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của A Viên khẽ nhíu mày, trực giác mách bảo đây không phải chuyện gì tốt: “Cười cái gì?”
A Viên mím môi, vội vàng thu lại ý cười trên mặt: “Là ngài cọ làm ta ngứa…”
Tề Uyên khẽ nhíu mày, đôi mắt bình tĩnh gợn lên từng đợt sóng: Lại còn biết nói dối sao?
anh cúi đầu, bắt lấy đôi môi tươi như cánh hoa kia tùy ý hôn lên. A Viên đột ngột trừng lớn mắt, thấy xung quanh không che chắn gì ngay lập tức đỏ mặt. Nàng đẩy ngực ngài, sợ bị ai thấy được.
Tề Uyên mở mắt ra, hôn lên rái tai xấu hổi đến đỏ bừng của nàng một cái, thấp giọng nói: “Còn nói dối sao?”
nói dối?!
Đầu A Viên kêu “uỳnh” một tiếng, nào dám để ngài biết bản thân liên tưởng ngài với con chó mực lớn mình nuôi hồi bé, lắc đầu liên tục nhỏ giọng ngập ngừng: “Sao ta lại nói dối…”
“không sao?” Tề Uyên nhếch môi, cúi đầu mổ lên đôi môi hơi sưng đỏ, gặm nhấm, dây dưa khắp nơi.
A Viên nắm chặt lấy ngài, người trước mặt vẫn không nhúc nhích tí nào, nàng hốt hoảng, chỉ có thể phát ra âm thanh “ư ư” trầm thấp.
Tề Uyên ngước mắt lên, nhìn A Viên đang tủi thân đến phát khóc liền dừng lại, giơ tay khẽ vuốt lên cánh môi nàng: “Vừa nãy cười cái gì?”
A Viên cúi đầu, môi động đậy, giọng nói như tiếng muỗi kêu: “Ngài không biết vẫn tốt hơn…”
Hơi thở mát lạnh lại ghé sát vào, A Viên cuống quít tránh ra đằng sau: “Ta nói, ta nói không được sao…”
Nàng đan chặt ngón tay vào nhau, mím môi nhắm mắt nói: “Ta vừa nhớ lại con chó mực lớn nuôi trước đây.”
Tề Uyên nhìn búi tóc trên đầu nàng, đuôi mày khẽ nhướng lên, ngữ khí chậm rãi: “Trẫm giống một con chó mực lớn sao?”
A Viên ngước mắt lên, lướt thật nhanh qua sắc mặt hơi trầm xuống của Tề Uyên, lùi về phía sau: “Ta đã nói là không biết vẫn tốt hơn… Ngài không nên dò đến cùng!”
Tề Uyên:…
Hai người im lặng trong chốc lát, Tề Uyên mở miệng trước: “Ngày mai Trẫm sẽ sai người đưa nàng trở về phủ Quốc Công.”
“Trở về phủ Quốc công?”
“Nàng nên về chuẩn bị đồ cưới.”
A Viên kinh ngạc, nhìn đôi mắt lộ ra ý cười của Tề Uyên, trong chốc lát cũng không phản ứng kịp: “Hai ngày ngày trước khi về nhà, mẫu thân rõ ràng còn nói phải giữ ta lại hai năm nữa!”
Tề Uyên gợi lên khóe môi, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sao: “Nước không thể một ngày không có Hoàng Hậu, cha mẹ nàng tất nhiên là phải thả người rồi.”
A Viên:…
Hết Chương 96.
Lời của editor: Aw tối nay là chương 97 rồi các nàng ạ, các nàng đoán xem tối nay Tề Chim Cu có ăn được A Viên không.