Tề Nhĩ Luân nhìn nàng, hắn biết y thuật của nàng tinh vi, nhưng hắn thật sự không muốn để nàng xuất đầu lộ diện, càng không muốn để nàng bôi thuốc băng bó vết thương cho nam nhân khác, như vậy sẽ có quan hệ xác thịt. Hắn cho phép nàng đi theo, để nàng tiến vào doanh trại, tất cả đều là vì hắn không thể từ chối được sự bướng bỉnh của nàng.

“Vương gia, hắn sắp chết rồi!” Nàng không thể chờ đợi trong khi hắn do dự, di chuyển tới gần giường.

Nàng khẽ kéo ống tay trái lên, chạm vào tĩnh mạch trước ngực của thương binh, sau đó lật người hắn qua, điểm trúng đốc mạch ở sau lưng hắn, “Cẩm Tú, ngân châm.”

“Vâng.” Cẩm Tú lập tức mở bao đựng đồ châm cứu ra.

Phòng Quân La cầm mỗi tay một cây ngân châm bạc, đồng thời hạ châm ở huyệt trung phủ và huyệt xích trạch với tốc độ nhanh như tia chớp.

Nhan Nhạc vừa nhìn thấy vậy, mở miệng nói: “Khởi bẩm Vương phi, đại huyệt khắp nơi, thuộc hạ cũng từng hạ châm ở trên người những thương binh khác, nhưng không có tác dụng.”

“Ta đã hạ châm ở trước ngực trước, sau đó là hạ châm thứ hai để giữ nguyên khí. Đồng thời hạ xuống hai châm này, tuyệt đối có thể tạm thời giữ được tính mạng của hắn.”

Quả nhiên, hơi thở của thương binh kia dần dần trở nên ổn định.

Nhan Nhạc cảm thấy không thể tin nổi, “Phương pháp này thật kỳ lạ, không ai có thể tưởng được, chỉ sợ cũng không ai dám thử. Vương phi có phải là môn đồ của Quái Y?”

Mỗi người đều hiểu cùng một lý luận y học, nhưng lý do vì sao Quái Y được gọi là Quái Y? Trên giang hồ đồn đãi, khi Trường Bạch Quái Y điểm huyệt, hạ châm, kê đơn, đều có một phương pháp kỳ lạ và lý luận của riêng mình; Phương pháp và lý luận kia nhìn giống như sẽ đưa người vào chỗ chết, nhưng lại thường xuyên có thể diệu thủ hồi xuân.

“Đúng vậy, Trường Bạch Quái Y là sư tổ của sư phụ ta.”

“Nhan Nhạc bội phục!” Hắn chắp tay thi lễ nói.

Và bội phục không chỉ có Nhan Nhạc, Tề Nhĩ Luân cũng không thể không hỏi: “Vương phi khẳng định đã biết bọn họ bị bệnh gì, nên kê thuốc như thế nào đúng không?”

“Hồi Vương gia, thần thiếp từng thấy bệnh này ở một thôn xóm nhỏ phía Nam. Loại bệnh này có lẽ được truyền nhiễm từ gia súc. Chỉ cần trên người có miệng vết thương, người đó sẽ bị lây nhiễm qua miệng vết thương này. Thần thiếp thỉnh Vương gia hạ lệnh hỏa thiêu tất cả giả súc bị bệnh ở trong quân doanh, thi thể người cũng vậy. Ta sẽ kê thuốc để bọn họ ngâm tắm, thoa ở ngoài da, uống thuốc, nhằm giảm bớt bệnh tình của họ.”

“Nhan đại phu, hãy làm theo lời Vương phi đã nói.” Tề Nhĩ Luân lập tức phân phó xuống.

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Nhan Nhạc khom người, đồng thời dùng khóe mắt trộm liếc Vương phi mang tuyệt nghệ trong người.

Vài ngày trôi qua, với hình thức ngâm tắm, thoa ngoài da, uống thuốc, những người bị thương nghiêm trọng lại được châm cứu trị liệu, tình hình dịch bệnh đã được khống chế.

Nhan Nhạc và nhóm đại phu mới đến, hoàn toàn làm theo phương thức của Phòng Quân La, tiến hành điều trị cho thương binh. Tuy nhiên, phần điểm huyệt và dùng thuốc không có người nào hiểu được, cũng không có người nào dám dùng.

Nhan Nhạc luôn đi theo Phòng Quân La không rời một tấc, hắn đã bị mê hoặc bởi y thuật và phong thái của nàng, nhưng hắn biết rõ thân phận cách xa, ngoại trừ thưởng thức y thuật của nàng, hắn không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.

Phòng Quân La bận rộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán, Lan Vận lại nhàn rỗi đến nỗi hốt hoảng. Cả ngày nàng ta chỉ nghĩ làm thế nào khiến Phòng Quân La phạm phải bảy điều cấm, cả ngày mộng tưởng hão huyền trở thành Vương phi.

Ngày ấy Phòng Quân La rơi vào trong cốc, Tề Nhĩ Luân lo lắng khẩn trương khiến nàng ta ăn dấm quá độ, sau đó lại thấy hai người thân mật cưỡi ngựa cùng nhau, nàng ta cho rằng quan hệ giữa hai người bọn họ đã có biến đổi; Không ngờ Vương gia hằng đêm vẫn ở lại chỗ mình, nhưng không dịu dàng nhiệt tình như trước kia nữa, thậm chí có khi ngả đầu xoay người liền ngủ.

“Thu Nguyệt, ngươi biết hiện tại Vương gia đang ở chỗ nào hay không?” Lan Vận ngồi ở trước gương đồng, để Thu Nguyệt chải tóc giúp mình.

Mỗi lần nhìn chính mình vô cùng xinh đẹp yêu kiều ở trong gương đồng, nàng ta luôn cảm thấy cực kỳ vừa lòng.

“Vương gia và Vương phi, còn có…… Nhan đại phu, lúc này đang đàm luận về tình hình bệnh dịch.” Nhắc tới Nhan Nhạc, Thu Nguyệt không thể không mặt đỏ, bàn tay cầm lược dừng lại.

Lan Vận nghe thấy giọng nói của Thu Nguyệt có chút thẹn thùng, cũng nhìn thấy được sự ngượng ngùng của Thu Nguyệt từ trong gương đồng, tất nhiên nhìn ra được Thu Nguyệt đã bắt đầu yêu, đã động tâm với nam nhân. Và nàng ta đoán, người nam nhân này rất có thể chính là Nhan Nhạc.

“Thu Nguyệt, ngươi gần đây thường xuyên giúp đỡ chăm sóc thương binh, không phải là vì thích Nhan đại phu đấy chứ?” Nàng ta hỏi với giọng điệu giống như chế nhạo.

Thu Nguyệt sao có thể không nghe ra được giọng điệu chế nhạo của nàng ta, quay đầu ngập ngừng nói: “Nô tỳ…… nô tỳ không có.”

“Thu Nguyệt, Nhan đại phu tốt xấu cũng là đại phu, còn là cấp dưới đắc lực của Vương gia. Ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ bé tầm thường, lớn lên lại chẳng ra gì, đừng mơ mộng nữa!” Lan Vận quá tự phụ với vẻ đẹp của mình, luôn khắc nghiệt nhắc nhở người khác về sự bình thường của họ, cho dù là nha hoàn bên người, nàng ta cũng không buông tha.

Sắc mặt Thu Nguyệt từ hồng chuyển sang trắng, “Vận di nương, Thu Nguyệt biết thân phận mình hèn mọn, tuyệt đối không dám có ý nghĩ không an phận.”

Vương phi cũng phát hiện ra nàng thích Nhan đại phu, luôn cổ vũ nàng học thêm một chút kiến thức y dược, nếu không hiểu thì tới thỉnh giáo Nhan đại phu, cố tình kéo gần khoảng cách giữa nàng và Nhan đại phu.

Vì sao chủ tử mà nàng một lòng trung thành lại hắt một bát nước lạnh ở trên người nàng?

“Nếu như ngươi muốn gả cho ai đó, hãy chọn một tôi tớ ở trong vương phủ, ta sẽ nói Vương gia làm chủ, gả ngươi cho người đó!” Lan Vận còn tưởng rằng bản thân mình đang quan tâm hạ nhân, căn bản không nghe thấy được sự chua xót trong giọng nói của Thu Nguyệt.

“Vận di nương, Thu Nguyệt không muốn gả chồng. Thu Nguyệt chỉ muốn hầu hạ Vận di nương. Cảm ơn ý tốt của Vận di nương.” Nàng lại di chuyển lược trong tay.

Nàng trở thành nô tỳ vì gia cảnh sa sút, cha mất mẹ bệnh, nhưng dù sao nàng cũng từng đọc sách, học chữ, biết chữ tình yêu viết như thế nào, sẽ không dễ dàng bàn luận về chuyện gả chồng.