Những cánh hoa đào trong mộng bay tán loạn, những cành đào lay động theo chiều gió, buổi sáng sớm mùa xuân mang theo không khí mát lạnh thấu xương.

Tảng sáng, chân trời vẫn còn ảm đạm, Đào Hoa quay đầu trông thấy cây đào ngoài phòng ngủ, những cánh hoa đang rơi đẹp tới say lòng người. Nàng nhớ lại giấc mơ hoa đào, mộng cảnh cũng giống như cảnh tượng trong Kim Ti Uyển lúc này, rực rỡ lại vô cùng chân thật.

“Đã tỉnh rồi sao?”

Mùi thuốc nồng đậm xộc vào cánh mũi Đào Hoa, đôi mắt mơ màng của nàng nhìn vào gương mặt lãnh đạm của nam tử: “Mẫu thân của ta là ai?”

Đúng như lời phụ hoàng nói sao, là một trong những phi tử tiên đế Ngạo Quốc sao?

An Dịch cũng không kinh ngạc, bón thìa canh thuốc cho Đào Hoa giúp hơi thở mong manh của nàng ổn định lại.

“Không sai.” Lấy ống tay áo lau giọt nước tràn ra bên môi Đào Hoa, An Dịch lại múc một thìa: “Tiên đế say đắm dung mạo của mẫu thân của ngươi, phong nàng ta làm Hoa phi, ngự hoa viên trong hoàng cung to lớn như vậy cũng bởi vì mẫu thân ngươi.”

“Nhưng tổ tiên Ngạo Quốc đã giáo huấn, hồng nhan họa thủy, sao có thể tình si? Đế Vương vốn vô tình, hậu cung của tiên đế cũng không phải là nơi dễ sống.”

Đào Hoa há mồm nuốt thuốc đắng chát xuống, không muốn tin tưởng.

“Nếu nàng ta không phải mẫu thân của ngươi làm sao ngươi sinh ra có thể khuynh quốc khuynh thành như vậy, đến cả đương kim hoàng thượng cũng ái mộ như thế?”

“Đồ xấu xa.” Nước mắt nàng rơi xuống, “Vì sao hắn lại có thể…”

Ỷ nàng tuổi nhỏ không nhớ được chuyện gì, hắn không nói một lời tiễn đưa nàng đến Đại Diễn làm con tin, hơn mười năm sau lại cố chấp đoạt nàng trở lại Ngạo Quốc nhưng cái gì cũng không nói.

“Hoàng thượng đối đãi ngươi rất tốt, không phải sao?” An Dịch chỉ vào cống phẩm trân bảo trong phòng, tay cầm phượng phục nói: “Bằng không làm sao ngươi có những thứ này?”

“Ta không muốn những thứ này!”

An Dịch cong khóe môi: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Ta…” Đào Hoa không nói được.

“Những thứ thế nhân mong muốn không phải là vinh hoa phú quý, an khang yên vui sao, ngươi đã ở trên vạn người, ngai vàng cũng đã ngồi qua, ngươi còn muốn cái gì?”

Đây là những gì nàng có sao? Lồng ngực Đào Hoa phập phồng, hô hấp khó khăn.

“Phu thê hòa thuận, nâng khay ngang mày sao? Hoàng thượng ân sủng ngươi như thế, ngươi còn muốn cái gì?” An Dịch vẫn cười: “Giang Đào Hoa, ngươi hóa ra rất tham lam đó.”

“Nhưng hắn là huynh trưởng ta! Hắn… Làm sao hắn có thể làm loại chuyện này với ta? Tại sao lại gạt ta, cứ như vậy… Cứ như vậy…”

“Không phải ngươi rất thoải mái sao?” An Dịch thấy Đào Hoa run rẩy, gằn giọng: “Thân thể của ngươi không phải luôn được hắn làm tới sung sướng sao, nước văng khắp nơi sao, một ngày không có hắn ngủ không ngon, không phải sao? Không phải ngươi luôn ngậm long tinh một giọt cũng không làm rơi ra ngoài sao? Bao nhiêu nữ nhân muốn như ngươi không được, ngươi còn không biết điểm dừng sao?”

Giọng Đào Hoa khàn khàn: “Ta không muốn những thứ đó…”

“Ngươi muốn cái gì?” An Dịch thở dài tựa như đang phải đối mặt với một đứa trẻ bướng bỉnh không nói đạo lý, “Ta đã sớm khuyên bảo ngươi, không biết gì mới là tốt.”

Nàng muốn cái gì.

Đào Hoa cảm thấy lòng nàng đã vỡ thành từng mảnh. Ở kiếp trước, nàng muốn quay về Đại Diễn, muốn chạy trốn khỏi nơi hại nàng có nhà không thể về, phải nằm dưới háng bạo quân. Ở kiếp này, nàng chỉ muốn sống thật tốt, không dẫm lên vết xe đổ hại mình thương tích đầy mình nữa.

Tần Nghiêu Huyền nói yêu nàng thương nàng, Đào Hoa cũng nhớ kỹ nàng cũng tự mình nói câu đó khi nằm trong lồng ngực hắn. Muốn cùng hắn vui vẻ, muốn nhìn hắn thống nhất thiên hạ.

Nàng chỉ là muốn biết mẫu thân là ai, muốn biết nàng còn thân nhân hay không…

Nàng sai rồi sao?

“Ta muốn về nhà.” Đào Hoa cúi đầu, khóc không ra tiếng, “Ta muốn về nhà, ta không muốn ở đây… Thả ta về nhà…”

Nàng muốn tìm một nơi không cần lo sợ mà khóc lớn một trận.

“Đây không phải nhà của ngươi sao?” An Dịch sờ đầu nàng, Đào Hoa ngẩng đầu lên. An Dịch quả nhiên là ngoại lệ của Tần Nghiêu Huyền, nam nhân ai cũng không dám chạm vào nàng, nhưng An Dịch lại dám.

“Hoàng thượng đang cùng quần thần bàn bạc chuyện của ngươi, chỉ sợ không về ngay được. Mua uống thuốc đi.” Bưng chén thuốc tới trước mặt Đào Hoa, An Dịch tận tình khuyên bảo nói: “Phượng thể quan trọng, Hoàng hậu nương nương.”

“Cút!”

“Ngươi không uống thuốc, hoàng thượng sẽ lo lắng.” Né tránh bàn tay Đào Hoa vung tới, An Dịch cũng không lùi bước. Đào Hoa lúc này giống như một con nhím xù lông, đôi mắt đen như ngọc tràn đầy hoảng loạn, không chịu được chút kích động.

Khó trách Hoàng thượng muốn hắn tự mình đến chăm sóc nàng, đổi lại ngự y khác, sợ là không được.

“Không uống thì không uống. Người đau lòng là Hoàng thượng, không phải ta.” Buông chén thuốc xuống, An Dịch quả nhiên nói là làm, ngồi bên ghế thủ thế: “Nương nương muốn thế nào, xin cứ tự nhiên.”

Đào Hoa không biết nàng muốn gì. Nàng chỉ biết, nàng không muốn ở đây.

Ở nơi này nàng đã bị Tần Nghiêu Huyền giày vò mười năm, cũng tại nơi này ôm hắn ân ái, nhỏ giọng lấy lòng hắn, cùng với âm thanh xác thịt va chạm, hạ thể quấn quýt giao thoa.

Cũng tại nơi này nàng mơ giấc mơ long phượng đoàn tụ. Sau đó Tần Nghiêu Huyền thò tay lau đi vệt nước mắt của nàng.

Lễ nghi, đạo đức, Đào Hoa không quan tâm, nhưng vì sao Tần Nghiêu Huyền có thể lừa gạt nàng như vậy? Nếu không phải vong đế Đại Diễn nói ra, Đào Hoa cảm thấy Tần Nghiêu Huyền sẽ giấu giếm nàng cả đời.

Một đời được hắn sủng ái, một đời không biết mẫu thân là ai, cũng không biết bản thân từ đâu đến.

Tần Nghiêu Huyền muốn chiếm đoạt nàng một đời, nhưng ngay cả thân thế cũng không nói cho nàng.

Hắn quả nhiên chỉ cần nàng ngoan ngoãn, nghe lời, dễ dàng cùng hắn mây mưa.

Lòng Đào Hoa chua chát, run rẩy ngồi dậy, lấy áo choàng bên giường lóng ngóng mặc vào. Nàng đi đến bên cửa sổ sau đó đi ra bên ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?” An Dịch cũng đi theo nhưng không có ngăn cản nàng, “Nhà ngươi ở đây.”

“Ta không có nhà.” Đào Hoa thản nhiên nói.

“Ngươi nói ngươi đi đâu đi, hoàng thượng thế nào cũng đi tìm ngươi, tội gì ngươi phải thế, không phải ngươi biết rõ ngươi trốn không thoát được sao?” Đối với tâm tư như tro tàn của nàng, An Dịch chế nhạo, “Ngươi như vậy mà cũng bị tục niệm phàm trần thương tổn sao?”

Đào Hoa cảm thấy vô cùng đau đớn. Nhưng cụ thể là đau ở đâu nàng không phân biệt nổi nữa.

Tâm tư rối loạn.

“Ít nhất ta còn có thể chết.” Đào Hoa nhìn về phía chân trời rộng lớn nói: “Mỗi người có một nơi thuộc về, không phải sao?”

Nàng cùng chính huynh trưởng thông dâm, lại bị quốc quân ở trước mặt thế nhân chỉ trích, mang danh hồng nhan họa thủy mê hoặc quân vương, nàng phải xuống mười tám tầng địa ngục đúng không? Đào Hoa nhất thời nghĩ không ra.

An Dịch cười, “Ngươi làm sao biết, chết là có thể chạy thoát được?”

Lòng Đào Hoa càng rối loạn hơn.

Nàng cảm thấy quốc sư sau lưng không phải là người, từng câu từng chữ của hắn làm nàng không có chỗ giấu mình, cơ thể và cõi lòng giàn giụa vết thương và máu.

“Chẳng bằng ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ hoàng thượng đến, mở chân ra, mềm giọng vài câu, như vậy cuộc sống sau này của ngươi mới tốt được.”

Cải trang trốn đi sao?

Da đầu Đào Hoa run rên, co chân chạy. Hoàng cung bày bố nghiêm mặt, tường vây cao vời vợi, nàng cả giày cũng không đeo, bùn đất bám trên người từng vệt một vô cùng rõ ràng, dư âm đau khổ kiếp trước lại lần nữa tái hiện trong đầu nàng.

Cho đến khi không chạy nổi nữa, Đào Hoa mới co quắp ngã xuống mặt đất.

“Ai đó?” Cách bụi hoa, có tỳ nữ kêu ầm lên: “Có thích khách! Mau bảo vệ Thái hậu và Thân vương!”

Lưỡi đao sáng loáng hiện ra, Đào Hoa tuyệt vọng nhắm mắt, chỉ đợi một đao chém xuống làm cho nàng thống khoái.

“Đợi một chút, đây là Tiểu Đào!” Một giọng nói mừng rỡ vang lên, nàng được tỳ nữ đỡ dậy, trông thấy Thái hậu ung dung cao quý và Tần Lê Uyên.

“Tiểu Đào, sao nàng ở đây? Còn chật vật như vậy? Hoàng đệ lại khi dễ nàng sao?”

Đẩy thị vệ ra, Tần Lê Uyên tiến lên hai bước lại bị Thái hậu ngăn cản: “Cách xa tiểu tiện nhân này một chút! Ngươi cũng bị sắc đẹp của nàng làm mê muội rồi sao?”

Tần Lê Uyên dừng bước, lúng túng lùi lại, cúi đầu nói: “Mẫu hậu, ta chỉ coi Tiểu Đào như muội muội.”

“Nhìn chuyện muội muội tốt của ngươi làm đi!” Nghiến răng nghiến lợi nói, Thái hậu từ trước đến nay vốn uy nghi đoan trang giờ lại nổi giận mắng: “Bất quá chỉ là gương mặt xinh đẹp giống tiện nhân kia, Hoàng thượng cố ý phong ngươi làm Hoàng hậu ta không nhiều lời. Không ngờ tiểu tiện nhân này lại là con gái của tiên nhân kia, mê hoặc quân vương, làm loạn triều cương. Đi Giang Nam mấy ngày đã khiến cả triều đình và hậu cung rối loạn đến nỗi gà chó không yên, ai gia nên sớm trục xuất ngươi khỏi cung, như thế hậu cung này cũng sẽ bớt đi vài oan hồn!”

“Ta chưa từng làm những chuyện kia…”

Cảm nhận được địch ý rõ ràng, Đào Hoa giải thích: “Thái hậu minh xét, Hoa nhi chưa bao giờ ngấm ngầm tạo ra sóng gió hậu cung, sao lại có oan hồn như lời người nói?”

Mắng nàng quyến rũ Tần Nghiêu Huyền, hại hắn bất công triều cương, thủy tai ở Giang Nam ở kiếp trước, Đào Hoa nhận tội. Nhưng những thủ đoạn trong hậu cung cả đời nàng chưa bao giờ dùng qua!

“Lan phi không phải vì ngươi mà chết sao? Viên phi Lục Ninh Nhã, nữ nhân tốt như vậy đi Giang Nam một chuyến liền bị trục xuất khỏi cung, về nhà không lâu phát điên rồi!” Thái hậu híp mắt nói: “Để ngồi lên phượng vị, ngươi thật đúng là trăm phương ngàn kế. Ti tiện giống hệt như mẫu thân ngươi!”

“Mẫu hậu, người nói gì đó? Mẫu thân tiểu đào… Là Hoa phi sao?” Tần Lê Uyên không dám tin hỏi lại: “Là người trong tà tuyết mê hoặc quân vương năm đó sao, hại bào thai trong bụng người chết non, hại ta mất đi một muội muội yêu quý sao?”

“Không sao, dung mạo tiểu tiện nhân này cũng tiện nhân kia giống nhau như đúc!” Nhắc lại chuyện thương tâm, Thái hậu nặng nề ho vài tiếng, khóc ròng: “Đáng thương cho Đại Diễn nghìn năm lịch sử, hai Đại Hoàng Đế đều thua bởi hai mẫu tử ngươi, các ngươi chính là thiên sát tinh gieo rắc tai họa!”

“Không… Không phải…”

Đào Hoa sợ hãi co người lại, vô thức nhìn về phía Tần Lê Uyên. Người này từng vì thấy nàng bị đẩy rơi xuống nước mà nhảy xuống cứu.

“Khó trách Tiểu Đào không muốn cùng ta chung đụng, quả nhiên tâm cao tận mây xanh.” Nhưng Tần Lê Uyên lúc này không có một chút ôn hòa với nàng, trong mắt chỉ có chán ghét vứt bỏ, “Ngươi vậy mà quyến rũ huynh trưởng, muốn làm chủ hậu cung, Tiểu Đào, lòng dạ ngươi thật độc ác. Sớm biết như thế, lúc đầu ta không nên cứu ngươi! Nên cho ngươi chết chìm dưới đáy hồ! Như vậy ta có thể báo thù cho muội muội chưa ra đời của ta!”

“Ta không phải!”

Những lời của hắn như lột da khoét thịt nàng, Đào Hoa nghẹn ngào thét lên. Nhưng ánh mắt cung nữ và thị vệ xung quanh nhìn nàng so với dao còn sắc bén hơn.

“Ta không có… Ta thật sự không có…”

Nhắm mắt, bịt tai lại, Đào Hoa muốn chạy trốn. Tai nàng đau quá, đầu cũng đau, tay và lồng ngực cũng đau.

Nàng muốn chạy trốn. Trong đầu Đào Hoa chỉ có hai chữ này.

Nhưng nàng có thể trốn đi đâu?

Ngồi xổm xuống, co gối lại, mọi thứ trước mắt như vỡ vụn, loang lổ không chân thật, nàng đau đớn vô cùng.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Tiếng thái giám lanh lảnh truyền tới, trong mớ hỗn độn nứt ra một lỗ hổng, thứ rọi vào cũng chẳng phải ánh sáng. Đào Hoa mở to mắt nhìn thấy Tần Nghiêu Huyền tơ máu đỏ rực tròng mắt, so với sói còn hung tàn hơn.

“Sao lại ôm trở về?”

Trong Kim Ti Uyển, Hoàng thượng giá lâm không động tĩnh nên cung nữ pha trà cũng không thấy đâu, An Dịch tự châm trà nói: “Hoàng thượng hỏi cách giải quyết, chẳng lẽ tại hạ nói sai rồi sao? Trong lòng Hoàng thượng cũng rõ ràng, nên để nàng đi theo ý nàng không phải sao?”

Tần Nghiêu Huyền ôm Đào Hoa đặt lên giường, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng, từ cổ họng bật ra tiếng thở dài đắng chát.

“Trẫm thật vất vả mới thuyết phục được bản thân, chuyện đã đến nước này, không nên cưỡng cầu nàng nữa thả nàng đi, tránh cho nàng hận trẫm.” Hắn nhìn chằm chằm gương mặt nàng, hai chán kề nhau nói: “Nhưng trẫm vẫn lo lắng, nàng quá thông minh, cũng quá ngu ngốc. Nàng biến mất như vậy, núi rộng sông dài, nơi nào cũng tốt. Nhưng đêm khuya nàng gặp ác mộng tỉnh dậy thì phải làm thế nào đây?”

An Dịch nhìn Tần Nghiêu Huyền, chép miệng lắc đầu.

“Hoàng thượng nếu đã đem tất cả ra nói rõ ràng, cũng chỉ khiến nàng hận người hơn. Chẳng bằng…”

“Chẳng bằng?” Nghe trong lời hắn có ý gì đó, Tần Nghiêu Huyền lại nuôi hy vọng.

“Chẳng bằng lập tức giết nàng, xong hết mọi chuyện.” An Dịch chân thành khuyên nhủ: “Cũng bớt đi đủ loại lời ra lời vào. Đối với con dân thiên hạ cũng vô cùng tốt, xét về lý về tình đây là cách tốt nhất, người thấy thế nào?”

Tần Nghiêu Huyền không trả lời, An Dịch lại càng thật tâm: “Hoàng thượng nếu không thể tự tay làm, thần tử sẽ làm thay, người thấy thế nào?”

“Ngươi thật đúng là vô tình.” Tần Nghiêu Huyền im lặng bảo vệ Đào Hoa sau lưng, lạnh lùng nói: “Trẫm còn tưởng rằng, ngoài trẫm ra đời này chỉ duy có ngươi không có lòng hại Hoa nhi.”

An Dịch bình thản uống trà: “Ta thật sự không muốn hại nàng. Bất quá hôm nay là vì lợi ích toàn cục, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng mà thôi.”