Tiểu Đào Hoa sau khi chết, sân khấu của Tần Nghiêu Huyền.

Chú ý: Có chút ngược.

***

Trên chiến trường, đao quang kiếm ảnh, máu chảy thành sông. Nhưng khi mũi tên kia không bắn về phía hắn, lòng Tần Nghiêu Huyền lại kinh sợ không thôi.

Hắn dùng ánh mắt đuổi theo, hận không thể dùng ngực ngăn nó lại, dù là đầu hắn cũng tốt, tay cũng được, cứ đâm hắn đi.

Lướt qua lan can xe tù, xuyên thẳng yết hầu nàng, im lặng không tiếng động, toàn bộ thế giới của hắn bị xé toạc. Mọi hình ảnh trước mắt hóa hư vô, bao năm qua nàng chưa bao giờ tươi cười với hắn, cứ thế im lặng ra đi, hắn không bắt được dù chỉ là một góc áo nàng.

Rõ ràng chỉ kém một chút xíu, một chút mà thôi.

Tần Nghiêu Huyền nhìn về phía đại quân Thiên Vân thua liên tiếp dần rút lui, đong đưa lá cờ, tấn công mãnh liệt đưa thiên hạ này quy về một khối thuộc về hắn, thần phục hắn.

Quân đội hoan hô vui vẻ, hô to Hoàng thượng vạn tuế, Tần Nghiêu Huyền chợt cảm thấy nhiệt huyết chiến trường giống như xương cốt chôn sâu dưới lòng đất, lạnh lẽo vô cùng. Lạnh tới nỗi hắn không đứng vững nổi nữa.

Kẻ bắn tên bị hắn bắt lại hành hạ, người ngày càng gầy, miệng vết thương sưng tấy, mưng mủ, hắn thậm chí còn cho người phế bỏ ngón tay của hắn ta. Nhưng vẫn không thỏa nỗi hận trong lòng.

Hắn hành quân trở về kinh thành Ngạo Quốc, Tần Nghiêu Huyền sai người đục hàn băng trên núi Thiên Vân mang về, hắn chôn cất Đào Hoa ở bên trong.

“Hoàng thượng, người đã thành thiên cổ nhất đế, Phượng vị không thể để trống.”

An Dịch khoác áo lông đi vào tẩm cung của Tần Nghiêu Huyền, cung kính khuyên nhủ: “Hoàng thượng có thể chọn lựa Hoàng hậu…”

“Hoàng hậu của trẫm nào ở nơi này?”

Đã mấy ngày không chợp mắt, khi Tần Nghiêu Huyền ngẩng đầu lên đúng là rất dọa người, khuôn mặt tang thương không nhìn ra một uy vũ, tơ máu trong mắt làm người ta kinh hãi, giống như lệ quỷ truy hồn.

“Nàng chết rồi.”

An Dịch đi tới, thả viên thuốc bổ khí xuống bàn, vỗ vỗ bả vai Tần Nghiêu Huyền nói: “Không phải Hoàng thượng đã quyết sau khi thống nhất thiên hạ sẽ thả nàng tự do, không hỏi han, không quan tâm đến nữa sao? Giờ cần gì phải như thế?”

Đúng vậy, An Dịch nói không sai chút nào.

Hắn quyết định từ lâu rồi, chờ trận chiến với Thiên Vân kết thúc, hắn sẽ thả Đào Hoa đi. Hắn sẽ không nhìn nàng, không nhớ nàng, không khiến nàng chán ghét căm hận nữa.

Nhưng hôm nay nàng lại lạnh lẽo nằm ở đây, Tần Nghiêu Huyền tự dưng lại cảm thấy không chút yên lòng.

“Rõ ràng, chỉ còn kém một chút.”

Mũi tên là do Giang gia ở Thiên Vân chế tạo, tại sao phải cố ý nhằm vào Đào Hoa, hắn nghĩ không ra. Tần Nghiêu Huyền chỉ biết hắn muốn cho nàng tự do, nàng bị hắn giam nhốt mười năm, hắn không đợi được nữa.

Hắn cũng không muốn nàng đợi, cố ý dùng xe tù đưa nàng tới, chỉ muốn khi tiếng trống trận ngừng lại, hắn sẽ tự tay cởi bỏ xiềng xích cho nàng, trời cao biển rộng này tất cả là của hắn, vô cùng rộng lớn, nàng tùy ý mà đi.

Dưới bầu trời này, nơi nào không phải của Thiên tử, mỗi một tấc thiên hạ đều là của hắn, hắn mới an tâm cho nàng đi.

Nhưng vì sao chỉ kém một chút nữa mà thôi?

Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên cảm thấy Đào Hoa quá mức tuyệt tình. Nàng lớn lên không nhớ hắn thì thôi bỏ đi, nhưng nàng thậm chí còn không gần gũi hắn, chán ghét, căm thù hắn.

Hắn nhớ tới ngày tiễn đưa nàng rời khỏi Ngạo Quốc tới Đại Diễn làm con tin, bé con người còn hơi sữa khóc sướt mướt nắm chặt quần áo hắn, bàn tay nhỏ gỡ mãi cũng không buông, cổ áo hắn bị nàng xé hỏng người ta mới ôm được nàng đi.

Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé. 

Tần Nghiêu Huyền nhớ kỹ khi đó hắn xoay người, bước tổng cộng một trăm hai mươi mốt bước vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của Đào Hoa.

Cho đến khi bị gió thảo nguyên thổi ngã ngựa, hắn lộn nhào, quay người nhìn lại, không chỉ không thấy thanh âm nữa mà ngay cả bóng người cũng không thấy nữa rồi.

“Nàng không phải muốn rời khỏi ta sao? Giờ, nàng toại nguyện rồi.”

Khi nàng còn là một bé con, tuy vẫn không nghe lời, hay khóc nhưng vẫn thích ở bên cạnh hắn. Hắn không hiểu nổi, tại sao hơn hai mươi năm sau, nàng chẳng những không giãy giụa nữa mà cứ như vậy rời đi?

“Hoa nhi trưởng thành rồi.”

Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Đào Hoa, sờ tay nàng. Giống như khi nàng còn bé. Bàn tay bé nhỏ được hắn nắm trong lòng bàn tay, giờ vẫn như thế. Chỉ là giờ nàng gầy và lạnh lẽo hơn xưa rồi.

Người ta nói ai cũng sẽ thay đổi, lòng người như kim dưới đáy biển, trưởng thành sẽ nổi loạn.

Tần Nghiêu Huyền lại không có cảm giác hắn thay đổi mà cảm thấy Đào Hoa mới là người thay đổi. Hắn đăng cơ bảy năm, cầm quyền mười năm, mọi thứ đã nắm trong tay hắn.

Lúc Đào Hoa sinh ra, hắn trồng cây đào trong Kim Ti Uyển để cầu phúc cho nàng. Tần Nghiêu Huyền đứng dậy tới Kim Ti Uyển một chuyến, không treo đèn lồng trắng, cũng không ai khóc lóc, chỉ có thị nữ bình thản qua lại mà thôi.

Nếu hắn im lặng lắng nghe, còn có thể nghe thấy đám thị nữ nhao nhao phàn nàn tính tình cổ quái của Đào Hoa.

Thật giống như nàng chưa từng chết, cũng giống như nàng đã chết lâu rồi.

“Nha! Hoàng thượng!”

Thị nữ đang phàn nàn chợt nhìn thấy Tần Nghiêu Huyền, vô cùng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nói xấu sau lưng nương nương, nhất là khi nàng đã qua đời, đây là trọng tội bất kính.

“Miễn lễ, các ngươi nói tiếp đi.”

Tần Nghiêu Huyền không tức giận, đi qua hành lang gấp khúc dài dằng dặc, đi vào phòng ngủ của Đào Hoa. Trong phòng đã sớm bày mũ phượng và khăn quàng vai.

Vài năm rồi, tất cả đã bám một màu bụi xám tro, chỉ đỏ không có ánh sáng nữa.

“Hoàng thượng có muốn sai người làm bộ mới không?”

Trên đường tẩm cung người dưới thấy Tần Nghiêu Huyền như thế, vội vàng góp lời: “Sắc phong Hoàng hậu không phải chuyện nhỏ. Nhất là Hoàng hậu của Hoàng thượng sao có thể dùng bộ này? Không bằng làm bộ mới, rực rỡ hơn bộ cũ, cũng có thể khiến Hoàng hậu vui vẻ.”

“Phải không?”

Y phục xinh đẹp này, Đào Hoa cũng không thích. Nếu không vì sao ngay cả nhìn cũng không muốn mà ném ở nơi đó.

Tần Nghiêu Huyền lắc đầu cự tuyệt, đi vào tẩm cung, lấy phượng phục màu đỏ choàng lên thân người nằm trong băng.

Nàng vẫn không có chút sức sống nào.

“Thật ra Hoa nhi mặc nó, thật sự rất đẹp. Trẫm nói vậy không phải là muốn dỗ dành nàng đâu.”

Hắn nói như vậy rồi mà người nọ vẫn không có chút phản ứng. Tần Nghiêu Huyền thở dài, nhìn nến đỏ chập chờn, hắn biết rõ bản thân chấp niệm quá sâu.

Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé. 

Giống như nên làm theo lời An Dịch nói, giết chết nàng, tốt cho cả đôi bên.

Nàng chết trên chiến trường, hồn sẽ phiêu bạt đến đâu? Tần Nghiêu Huyền đoán không ra.

Hắn chỉ biết Đào Hoa chắc chắn sẽ không trở về nữa.

“Hoàng thượng vì sao lại lãng phí thời gian ngay lúc này?” Mấy ngày nữa trôi qua, An Dịch đẩy cửa vào, nhìn thân hình gầy gò của Tần Nghiêu Huyền, quát lớn: “Hoàng thượng đừng nói rằng người vì một nữ nhân không màng giang sơn xã tắc, ngàn vạn con dân, chà đạp uy quyền nhé?”

Chuyện này sao có thể.

Trên người còn mặc hắc long bào, Tần Nghiêu Huyền chợt được nhắc nhở, hôm nay hắn là Hoàng Đế duy nhất.

“Đế Vương từ xưa đã cô đơn lạnh lẽo, kiếp Đế Vương như vậy còn rất dài, Hoàng thượng nên sớm làm quen thì tốt hơn.”

Tần Nghiêu Huyền chưa bao giờ có cảm giác bản thân không quen được.

Dài cũng tốt, ngắn cũng tốt, không sao cả. Đào Hoa đã ra đi hơn mười năm rồi, cả ngày lẫn đêm hắn bị giày vò tới điên rồi.

Vài chục năm sau, nàng cũng không có ở đây, lâu lắm sao?

Thật ra cũng không lâu lắm.

Dù sao, nàng cũng đã chết. Chuyện hắn muốn nhất, cũng thành một câu nói xuông, hắn vùi sâu câu đó trong lòng, hắn mai táng nàng.

Giang sơn rộng lớn, xã tắc mênh mông, nàng không quan trọng.