Nhưng một giây sau tôi lại nhận ta có một chuyện đáng sợ hơn của chuyện gương mặt bị hủy hoại!

Tôi sờ nơi đó của mình, chân động đậy, không hề có cảm giác gì cả.

Chẳng lẽ là do tôi đã hôn mê quá lâu chăng?

Hay là…

Nơi đó của tôi hình như không hề có cảm giác bị xâm phạm, trước đây khi tôi và Lý Hào Kiệt làm chuyện đó thời gian dài, thì ngày hôm sau tôi sẽ cảm thấy đau đớn.

Mấy người da đen đó nếu thực sự đã làm chuyện đó, thì chỗ đó của tôi không thể không có chút cảm giác nào cả.

Lẽ nào…

Tôi chưa bị hãm hiếp?

Nhưng sao lại có thể như thế!

Họ là người do Tống Duyên Minh cử tới, làm sao Tống Duyên Minh có thể buông tha cho tôi dễ dàng được.

Khi tôi đang chần chừ, thì lại nghĩ tới mấy lời nói của người da đen trước lúc tôi hôn mê.

Ý của bọn họ nói, có lẽ còn có một người khác…

Lúc này đầu tôi một mớ hỗn độn, còn chưa suy nghĩ được gì thì cửa lại đột nhiên được mở ra.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi đứng ở cửa bước vào, xách một chiếc giỏ nhỏ trên tay, nhìn thấy tôi thì trợn tròn mắt, lúc đầu ngơ ra, rồi mới mở miệng: “Cô đã tỉnh rồi sao? Tôi đi gọi bác sĩ.”

Nói xong quay người lại đi ra ngoài.

Tôi nhìn thấy ông ta thì càng có thể chắc chắn tôi chưa hề gặp người này.

Ông ta là ai?

Một lát sau, người đàn ông ấy tới dẫn theo hai người bác sĩ và một y tá, tôi nhìn thấy trên biển tên ở trước ngực bác sĩ có viết “Chủ nhiệm khoa Bùi Lộc”.

Theo như tôi biết, thì bác sĩ chủ nghiệm khoa vô cùng lợi hại.

Hai bác sĩ khám tổng thể cho tôi, nhưng lại không hề kiểm tra chỗ đó.

Tôi đành hỏi: “Sao mọi người lại tìm được tôi vậy? Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”

Người đàn ông trung niên trả lời: “Là ông chủ của tôi đã tìm được cô thông qua định vị điện thoại của cô, trước khi đưa tới đây cô đã hôn mê rồi, bây giờ đã được mười tiếng đồng hồ rồi.”

“Ông chủ của ông?”

“Đúng, ông chủ tôi là nhà tài trợ của cô, tôi là trợ lý của anh ấy, tôi họ Vương.”

Người trợ lý họ Vương nói tới đây thì đối diện với tôi.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp: “Vậy khi mọi người tìm được tôi, tôi…”

Câu tiếp theo, tôi không thể nói thành lời.

Bác sĩ hình như cũng hiểu, chủ động nói: “Chúng tôi sẽ tránh đi, có vấn đề gì thì cô có thể hỏi y tá.”

Nói xong mấy người đó lại đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn tôi và cô y tá.

Lần này tôi không còn do dự gì nữa, hỏi: “Khi tôi được đưa tới thì đang ở trong hoàn cảnh nào?”

“Chuyện này…” Cô ý tá nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng lại hơi do dự, dừng lại mấy giây rồi mới nói: “Cô, khi cô được đưa tới, là bị người ta cưỡng hiếp! Chỗ đó sưng cả lên, chúng tôi, tôi đã bôi thuốc cho cô, mới ổn hơn chút!”

Khi cô ta nói chuyện giọng rất to.

Mà tôi còn chú ý thấy, tay cô ta nắm chặt, có vẻ rất hồi hộp.

“Cô nói dối!” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, nói từng chữ một.

Lời vừa nói ra, cả người cô y tá đều vô cùng kinh ngạc!

Nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Nói dối? Việc gì tôi phải nói dối! Trong bản ghi chép bệnh lý cũng có ghi.”

“Nhưng chỗ đó của tôi sao lại không có cảm giác gì, cũng không hề sưng.”

Khi tôi nói chuyện vẫn chăm chú nhìn cô y tá.

Răng trên của cô ta cắn lấy môi dưới, đôi mắt trùng xuống không nhìn tôi, có lẽ là hơi hốt hoảng.

Những hành động này rõ ràng là đang nói dối!

Cô y tá không chịu thừa nhận: “Đó là do hiệu quả của thuốc chúng tôi, cô muốn tin hay không, bản thân bị cưỡng hiếp hay không, trong lòng cô là rõ nhất.”

“Đương nhiên là tôi rất rõ.” Lúc này tôi đã hiểu được điều gì đó, người hơi vươn ra khỏi giường, nắm lấy cánh tay cô y tá đang đứng cạnh giường, gặng hỏi: “Là ai bảo cô nói dối?”

“Hả! Tôi… tôi không có!” Y tá kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là rụt tay lại: “Tôi không nói dối.”

Tôi không hề nắm chặt cô ta.

Nên cô y tá có thể rút ngay tay ra, sau đó bỏ đi!

Khi tôi muốn đuổi theo, thì mấy bác sĩ và ông trợ lý Vương kia lại bước vào.

Bác sĩ thấy tôi muốn xuống khỏi giường lập tức ngăn tôi lại: “Cô mau nằm xuống đi.”

“Hôm qua khi tôi tới đây trong tình trạng như thế nào? Rốt cuộc tôi có phải bị người ta cưỡng hiếp mới đưa tới đây không?”

Lúc này tôi không còn để ý được nhiều như vậy nữa.

Hỏi thẳng hai bác sĩ.

Còn cả trợ lý Vương nữa.

Tuy trong lòng tôi chắc chắn tôi chưa hề bị cưỡng hiếp nhưng vẫn không thể nào chắc chắn, dù sao Tống Duyên Minh tìm người làm nhục tôi, mấy người đàn ông đó đã làm tới vậy mà lại không hề làm nhục tôi sao?

Sao có thể chứ!

Tôi cần một lý do để khẳng định được phán đoán của mình!

Ba người không khỏi lo lắng.

Không ai nói gì, cuối cùng trợ lý Vương mở miệng: “Khi người của ông chủ tìm thấy cô, thì chỉ còn lại một mình cô, thực sự là quần áo không chỉnh tề, nhưng còn những chuyện khác, tôi cũng không biết…”

“Chúng tôi chỉ làm kiểm tra tổng thể, trước mắt không hề phát hiện…”

Bác sĩ chưa nói xong tôi đã hiểu anh ta định nói gì, tôi nhìn anh ta chằn chằm nói: “Tôi bị người uy hiếp sẽ bị cưỡng bức, mà trong số người ấy có người còn mắc AIDS!”

Tôi nói một câu, hai người đó không hẹn mà cùng lùi về phía sau.

Chỉ có một người không hề động đậy đó chính là Chủ nhiệm khoa Bùi Lộc.

Tôi nhìn về phía anh ta định gặng hỏi, thì Bùi Lộc lại mở miệng trước: “Con đường lây nhiễm truyền thống của HIV rất ít, tiếp xúc bình thường không thể lây nhiễm được.”

Mấy từ đó ngay lập tức giải thích cho hành động của anh ta.

Không phải bởi vì biết tôi không hề bị làm nhục, mà và AIDS không lây truyền qua con đường tiếp xúc thông thường.

“Nhưng tôi…”

Tuyệt vọng! Tôi muốn nói với chính mình gì đó nhưng lại không không thể nói lên lời.

“Nếu như cô không thể xác định cô có bị làm nhục không, hoặc là không thể xác định được người đó có nhiễm HIV không, vậy thì khuyên cô nên bắt đầu sử dụng thuốc phòng ngừa phơi nhiễm.”

Bùi Lộc cho tôi một lời khuyên.

“Thuốc phòng ngừa phơi nhiễm?” Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này, không hiểu gì hết.

“Thuốc phòng ngừa phơi nhiễm chính là thuốc sử dụng dự phòng phơi nhiễm, người biết đến còn rất ít…” Bùi Lộc bắt đầu giới thiệu cho tôi về thuốc phòng ngừa phơi nhiễm.

Sơ sơ là tôi hiểu đó là thuốc dự phòng lây nhiễm, nhưng phải dùng trong 28 ngày, sau đó mới có thể đi kiểm tra xem có lây nhiễm hay không.

Hơn nữa, loại thuốc này phải dùng muộn nhất trong vòng 72 giờ, trong 24h sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.

“Vậy… hay là tôi dùng thử.”

Sở dĩ tôi nói vậy, bởi vì tôi tưởng rằng thuốc này giống như thuốc tiêm phòng chó dại, chỉ cần dùng mỗi ngày mà thôi.

Nhưng Bùi Lộc nói cho tôi biết: “Loại thuốc này có nhiều tác dụng phụ, cô mới chỉ là có khả năng, phải nghĩ cho kỹ.”

“Dùng đi.”

Tôi chần chừ một lúc rồi đồng ý.

Để tránh điều không hay xảy ra, thêm một lớp bảo vệ nữa cũng tốt mà.

“Không được, cô không thể sử dụng cái đó được!” Nghe xong việc tôi dùng thuốc phòng chống phơi nhiễm, trợ lý Vương liền nói.

Giọng nói của ông ta rất lớn, cảm giác như thể vô cùng kích động.

Tôi và hai bác sĩ đều nhìn về phía ông ta.

Chẳng lẽ ông ta biết chuyện gì?

“Trợ lý Vương, vì sao?” Tôi hỏi ông ta.

“À đúng rồi, chủ nhiệm Bùi, cô ấy mang thai.”

Trợ lý Vương còn chưa kịp nói, bác sĩ bên cạnh đã nói với Bùi Lộc.

Lời nói của anh ta, giống như sấm sét giữa đồng bằng!

Tôi trừng mắt nhìn về phía bác sĩ kia: “Cái gì? Anh, anh vừa nói cái gì?”

Tôi không thể tin được vào lỗ tai mình nữa.