Tôi sợ tới mức tái mét mặt!

Một bàn tay giơ ra bên cạnh, trong nháy mắt giữ chặt tóc tôi, buộc tôi phải xoay mặt lại!

“Không…”

Tôi cố gắng giãy giụa.

Chỉ cảm thấy chất lỏng ấy rớt trên mặt mình, chỉ khoảng 0.1 giây mà tôi đã thấy nửa mặt bên trái đã như bị cháy xém!

“A!”

Đau đớn tới mức tôi không thể nhịn được mà gào lên!

Đau!

Bỏng rát!

Cảm giác bỏng rát vô cùng đau đớn, khiến trái tim tôi có cảm giác mong muốn được sống một cách mãnh liệt!

Bỗng tôi co tay lại, rút tay ra khỏi người da đen ở bên phải!

Theo quán tính “Bốp” một cái lọ thủy tinh trong tay Tống Duyên Minh vỡ ra!

Trong khoảng khắc chiếc lọ bay ra ngoài, tôi có thể nhìn thấy rõ, chất lỏng trong bình vảy tung tóe!

Hình như Tống Duyên Minh không ngờ tới, giờ phút này, tôi không còn để ý gì nữa, nắm tóc của Tống Duyên: “Thả tôi ra! Thả tôi ra! Cứu tôi!”

Bên mặt trái của tôi như bị lửa cháy xem, tôi không dám động vào, chỉ có thể nắm lấy tóc của Tống Duyên Minh.

“Buông tay ra!”

“Chị thả tôi ra! Đưa tôi đi bệnh viện!”

Tôi cảm giác sự bỏng rát bên mặt trái đang lan ra, lúc này hình như nửa mặt vô cùng đau đớn khó chịu.

Một người da đen bước tới, bẻ cổ tay tôi, tôi đau đớn, vừa động tay đã kéo mớ tóc giả của Tống Duyên Minh ra.

Tống Duyên Minh nhanh chóng đứng lên, dáng vẻ vô cùng sung sướng: “Tống Duyên Khanh! Bây giờ mày thật xinh đẹp! Tao thực sự hận không thể cho Lý Hào Kiệt thấy mày lúc này! Ha ha ha!”

Chị ta hơi lùi về phía sau!

Tôi biết chị ta định bỏ đi, hét to: “Đừng mà! Thả tôi ra! Tôi muốn tới bệnh viện!”

Tôi không muốn gương mặt mình bị hủy hoại!

Không hề muốn!

“Tới bệnh viện?” Gương mặt của Tống Duyên Minh tràn ngập nụ cười độc ác: “Mày còn chưa hưởng thụ hết dịch vụ mà tao đã chuẩn bị cho mày, sao lại có thể tới bệnh viện chứ?”

Nói xong, nhìn những người da đen, suy nghĩ một lát rồi miễn cưỡng nói: “Do it!”

Chỉ hai từ đơn giản đó mà mấy người da đen đó đã hiểu.

Một người đang nhàn rỗi trong họ cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra cơ bắp lực lưỡng!

“Không, đừng mà, đừng qua đây!”

Đau đớn, sợ hãi và hoảng loạn đang xâm chiếm cảm xúc của tôi!

Tống Duyên Minh cười vô cùng đắc chí, cầm tóc giả trên đất, đáng nhẽ định đi ra, đột nhiên quay lại nói với tôi: “Tao còn chuẩn bị cho mày một quà tặng lớn, trong năm người họ có một người bị AIDS, ha ha ha!”

Nói xong xoay người bỏ đi.

AIDS?

Không!

Lúc này mấy người da đen đã nhào tới!

“Không!” Tôi cố gắng dùng tiếng anh để giao tiếp với họ, trong ánh mắt họ, tôi biết chắc chắn họ hiểu lời tôi nói.

Nhưng không hề bị lay động.

Mấy người đó đã xé rách quần áo của tôi, tôi liều mình giãy giụa!

Lại bị một người trong số đó đánh cho một cái!

Cú đấm của họ như một quả ta, chỉ một cú đấm khiến tôi cảm thấy choáng váng, đầu đau như búa bổ.

Nhưng có lẽ những phản kháng vừa rồi của tôi khiến họ khó chịu, một người trong số họ đánh tôi một cách điên cuồng!

Tôi còn giãy giụa vài lần nữa.

Nhưng sau đó, ý thức của tôi càng ngày càng mơ hồ, cơ thể không thể động đậy nữa, chỉ có gương mặt vẫn đau đớn và bỏng rát khiến tôi hơi tỉnh táo.

Thấy tôi không còn động đậy nữa, hình như là tưởng tôi đã hôn mê.

Nên không hẹn mà cũng dừng lại.

Không chỉ đánh tôi mà còn có hành vi sờ soạng tôi.

Bởi vì mặt bên trái đau đớn vô cùng, tuy ý thức mơ hồ, nhưng hình như vẫn nghe thấy họ bàn bạc gì đó.

Có người hỏi: “Rốt cuộc chúng ta nghe ai đây?”

Có người trả lời: “Đương nhiên là người nào đưa chúng ta nhiều tiền hơn thì nghe người đó!”

Là có ý gì?

Lúc này sự đau đớn đã không thể giúp tôi tỉnh táo lại, cuối cùng cũng hôn mê.

“Duyên Khanh!”

Trong khi tôi hôn mê, tôi nghe thấy có người gọi tôi.

Giọng nói rất khẽ, lại rất quen thuộc.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện thấy mình đang ở trong một vùng tối tăm, không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.

Trong mảng bóng tối này, có một nơi đang dần dần sáng lên, tôi nhìn thấy Lương Khanh Vũ.

Anh ấy đứng cách tôi hơn một mét, mặc một bộ vest trắng tinh, giống như chú rể vậy…

“Anh Vũ…” Tôi nhìn thấy anh ấy, vội vàng muốn tới đó.

Muốn ôm lấy anh ấy.

Nhưng khi tôi cất bước, lại phát hiện ra Lương Khanh Vũ đứng cách xa tôi, dù tôi chạy nhanh tới đâu cũng không thể thay đổi khoảng cách giữa tôi và anh ấy…

“Anh Vũ, em rất nhớ anh, anh tới đây đi!”

Tôi cuống lên.

Lương Khanh Vũ vẫn đứng đó, đôi môi cười một nụ cười dịu dàng nhưng yếu ớt, nhìn tôi, ánh mắt vô cùng đau đớn.

Đột nhiên, trên trời như bắt đầu mưa, những giọt “nước mưa” nhỏ xuống trên bộ vest trắng tinh của Lương Khanh Vũ, bỗng trở thành màu đỏ máu vô cùng bắt mắt!

“Mưa” càng lúc càng lớn, bộ quần áo của anh ấy bị nhuộm thành màu đỏ máu!

“Anh Vũ! Anh Vũ! Anh tới đây đi, anh ở đấy nguy hiểm lắm!” Tôi hoảng sợ muốn giơ tay nắm lấy Lương Khanh Vũ.

Nhưng lại trượt mất!

Tôi chỉ có thể chạy thục mạng về phía trước, anh ấy vẫn đứng ở đó, nhìn tôi.

Gương mặt mang một vẻ đau buồn.

Lúc này tôi cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị nước mưa màu máu nhấn chìm.

Cuối cùng, hai đầu gối khuỵu xuống, đột nhiên té xỉu xuống đất.

Lương Khanh Vũ ngã xuống, cả người như ngã vào vũng máu…

Tôi quỳ xuống điên cuồng nắm lấy tay Lương Khanh Vũ nhưng lại không thể chạm tới, chỉ có thể điên cuồng gào thét: “Anh Vũ! Anh Vũ! Anh Vũ…”

Khi tôi hét to lần thứ ba, đột nhiên mở mắt!

Trước mắt là một mảng trắng xóa, giống như màu bộ vest của Lương Khanh Vũ.

Tôi sửng sốt mới chú ý tới, bản thân mình đang ở trong bệnh viện.

Đồng thời tôi cũng xác nhận đây không phải thiên đường, mà là một bệnh viện mà tôi chưa bao giờ tới.

Vì sao tôi lại ở đây?

Giờ phút này, trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn, nhưng chuyện đã xảy ra trước đó giống như những mảnh vỡ, như những đoạn ngắn không hoàn chỉnh…

Tôi nằm trên giường, cố găng suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một chút manh mối.

“Cô ấy sao rồi?”

“Vẫn chưa tỉnh.”

Khi tôi đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra, bên ngoại đột nhiên lại vang lên cuộc đối thoại của một nam và một nữ.

Ngay sau đó, cửa phòng bệnh của tôi được ai đó mở ra, tôi vội vàng nhắm mắt lại, ra vẻ như mình chưa hề tỉnh lại.

Có thể nghe thấy trong hai người, người đàn ông đi tới bên cạnh giường tôi, dừng lại một chút rồi nói: “Nếu như cô ấy tỉnh thì đừng nói những chuyện trước đó cho cô ấy biết.”

“Tôi biết rồi.”

Hai người đó xem xét một lát rồi đi ra ngoài.

Chuyện gì cơ chứ?

Tuy tôi không biết chuyện gì, nhưng có điều tôi có thể khẳng định, chính là giọng nói của hai người đó tôi đã từng nghe thấy!

Tôi nằm ở đó, sự việc trước khi bị hôn mê lại xuất hiện trong đầu…

Người da đen, gương mặt bị hủy hoại, Lương Khanh vũ chết…

Từng chuyện từng chuyện một không hề sót, toàn bộ được xâu chuỗi với nhau!

Mặt của tôi!

Tôi hít một hơi, đưa tay lên sờ má trái của mình, mặt tôi quấn băng gạc, qua cả mũi, chỉ để lại lỗ mũi và miệng…

Dưới băng gạc là gì…

Tôi nhẹ nhàng ấn xuống, cảm giác đau đớn tới rùng mình!

Thực sự đau đớn thấu da!

“Gương mặt tôi bị hủy hoại rồi…” Tôi ngồi trên giường, tay đặt ở thành ghế sofa không ngừng run rẩy.

Trái tim đang đứng trước bờ vực của sự sụp đổ.