– Gia Bảo làm sao vậy?
Khương Lộ Dao nhìn Dương Gia Bảo nhíu mày nhíu mặt, cười hỏi:
– Phụ thân ta dẫn ngươi tới chổ chơi không vui?
– Không phải, biểu tẩu…
Dương Gia Bảo do dự mở miệng:
– Ta còn có thể kêu người là biểu tẩu sao?
– Đương nhiên có thể.
Khương Lộ Dao để Dương Gia Bảo ngồi xuống, sai người chuẩn bị điểm tâm:
– Mặc kệ nói như thế nào, thế tử cũng đã làm ngoại tôn của Dương gia hơn hai mươi năm, coi Dương phi như thân mẫu, dù hắn không phải do Dương phi sở sinh, nếu Dương phi còn sống, hắn cũng phải kêu Dương phi là mẫu phi. Dương gia có quan hệ thân gia với Tần vương phủ, ngươi chính là biểu đệ của thế tử gia.
Dương Gia Bảo ăn điểm tâm, cúi đầu nói:
– Hôm nay ta ở phố phường, nghe rất nhiều nhàn ngôn toái ngữ, nói biểu ca đáng thương, nói Dật biểu ca đáng thương, cũng có người nói cô cô quá tàn nhẫn, còn nói tổ mẫu của ta không phải là người tốt, rõ ràng biết rõ chân tướng, lại không chịu nói ra.
– Người ngoài nói gì, ngươi nghe một chút là được, không cần để trong lòng. Dương phi có cách suy nghĩ của Dương phi, tổ mẫu ngươi bận tâm gì đó, ta không thể nói các nàng làm đúng, nhưng Dương phi đã chết, một khi đã chết đi, ân oán nên xóa bỏ toàn bộ, so đo đúng sai cùng người chết, không có gì thú vị, cũng rất hẹp hòi.
– Chỉ là…Chỉ là tổ mẫu đem thân mẫu của biểu ca táng ở…Ta nghe cũng không dễ chịu.
Dương Gia Bảo lớn lên ở Dương gia, đương nhiên biết mỗi lần Triệu Đạc Trạch đi tới Dương gia, đều đem mặt nóng dán mông lạnh.
Tổ mẫu rất lãnh đạm với Triệu Đạc Trạch, trước kia hắn nghĩ là vì Tần vương không làm gì giúp Dương gia giải nổi oan, tổ mẫu mới ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, chướng mắt biểu ca.
Không ngờ tổ mẫu không thích biểu ca chỉ vì biểu ca không phải là ngoại tôn của Dương gia.
Triệu Đạc Trạch rất hiếu thuận, Dương Gia Bảo nhớ những chuyện trước kia, nhịn không được đau lòng thay biểu ca.
Khương Lộ Dao nhàn nhạt nói:
– Bất bình khó chịu thì như thế nào? Trong lòng thế tử cũng không dễ chịu, nếu ngươi quan tâm hắn, không nên nói những chuyện oán hận, thân mẫu của thế tử là thiếp, dựa theo luật lệ Đại Minh, số mệnh sinh tử của thiếp thất đều do Dương phi nắm giữ, ta chỉ có thể tận lực thuyết phục chính mình, thuyết phục hắn. Gia Bảo, ngươi ngàn vạn lần đừng ở trước mặt hắn nhắc lại chuyện trước kia, ngươi cũng vậy, không cần phải xin lỗi ai, cố gắng đọc sách, làm việc đến nơi đến chốn, nếu ngươi hổ thẹn với thế tử, tương lai sau này có việc cần giúp hắn là được.
– Thân là nam nhi, tầm mắt phải rộng rãi, nam tử hán phải có trí tuệ, bụng dạ hẹp hòi, chấp nhất tình thù trong nội trạch, ghi hận, oán trách, cũng không có thể diện, nam nhân như vậy không thể gọi là nam nhân.
– Vậy gọi là cái gì?
– Ngụy nương.
– …
Dương Gia Bảo bị hai chữ ngụy nương trấn trụ, thông qua mặt chữ có thể lý giải, chính là nữ tử dối trá? Không đúng, là nữ tử ngụy trang.
Khương Lộ Dao rót trà cho Dương Gia Bảo:
– Bá mẫu của ngươi truyền lời, ba ngày nữa sẽ đưa tổ mẫu của ngươi đi chùa miếu thanh tu, ngươi nên đi đưa tiễn tổ mẫu của ngươi.
– Nhưng biểu ca có thể…Có thể không cần ta?
Dương Gia Bảo ở đây quá thoải mái, quá phong phú, hắn thích đi theo biểu ca biểu tẩu, thích nghe bọn hắn nói chuyện, càng thích nghe biểu tẩu dạy dỗ đạo lý làm người, dạy hắn đọc sách viết chữ.
Ở Dương gia, cũng có rất nhiều người đối xử tốt với hắn, nhưng loại quan tâm này lại khiến hắn có cảm giác hít thở không thông, không hề thoải mái.
– Sao lại vậy? Tổ phụ của ngươi thông qua phụ thân của ta nói là đem ngươi giao cho thế tử gia. Chỉ là Gia Bảo, ta hy vọng tương lai sau này ngươi sẽ không hiểu lầm thế tử, hắn thật lòng muốn dạy ngươi, đốc xúc ngươi thành tài, cũng không phải muốn lợi dụng ngươi để che dấu bí mật không ai biết, hoặc là huỷ hoại ngươi để trả thù Dương gia.
– Ai đối tốt với ta, ta biết rõ.
Dương Gia Bảo nghiêm mặt nói:
– Mặc kệ ai nói cái gì, ta vẫn không hoài nghi biểu ca dụng tâm, nếu ta oán hận hoài nghi biểu ca, ta so với súc sinh còn không bằng.
Thậm chí Dương Gia Bảo còn nghĩ, Quân hồn của Dương gia chỉ ở trong tay biểu ca mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Khương Lộ Dao nhìn Dương Gia Bảo nói chuyện rất chân thành, nàng tin hơn phân nửa, Dương Soái gien rất cường đại, Dương Gia Bảo cũng có tiềm chất thánh phụ.
Chỉ là Khương Lộ Dao sẽ không hoàn toàn tin tưởng Dương Gia Bảo, nên phòng bị vẫn phải phòng bị.
– Dật biểu ca…
– Không phải nói hắn cũng là người đáng thương? Sẽ có ngự sử bất bình thay hắn.
Khương Lộ Dao biết trên đời này ngự sử tự xưng là công chính, ôm khuôn mẫu không chịu thay đổi, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Có một đám người không quan tâm ưu việt, không để tâm tánh mạng, chỉ để ý lý tưởng mờ ảo công chính, thậm chí bọn họ tồn tại với mục đích méo mó tình cảm, chứng minh mọi người đều say, chỉ bọn hắn tỉnh.
Tuy bọn họ không ảnh hưởng tới đại cục, nhưng bọn họ nhảy ra cũng thực ghê tởm.
Bọn họ sẽ một lần lại một lần khơi gợi vết thương của Triệu Đạc Trạch cùng Triệu Đạc Dật.
Khương Lộ Dao sợ Triệu Đạc Trạch tính tình không quá trầm ổn sẽ bị những người này kích thích, trong lúc xúc động, sẽ làm ra chuyện gì quá kích.
Cho nên nàng dựa vào chuyện mang thai, luôn bắt Triệu Đạc Trạch bầu bạn bên cạnh, muốn Triệu Đạc Trạch hiểu được, tuy nàng có khả năng, nhưng nhi nữ không thể không có phụ thân, cũng muốn cho Triệu Đạc Trạch cảm thụ thân tình, hóa giải phần bạo lực, nôn nóng còn sót lại trong lòng hắn.
– Ta sẽ nói với Dật biểu ca? Hay là nói với đám người kia? Dương Gia Bảo rất muốn giúp biểu ca.
– Không cần.
Khương Lộ Dao cười nói:
– Ngươi chỉ cần quan tâm tới bản thân, bên người thế tử đã có ta, bên người Dật biểu ca của ngươi cũng có tiểu thư Hưng Vinh hầu phủ, sau khi hắn thành thân, có lẽ sẽ khác.
Khương Lộ Dao vẫn có ấn tượng rất tốt với Hoàn Nương, chỉ cần Hoàn Nương suy sâu tính kỹ, ít nhất Triệu Đạc Dật sẽ không bị ai thương tổn.
– Ta biết ngươi muốn giúp thế tử gia, nhưng ngươi cũng phải học được bản lĩnh mới được, tranh cãi cùng ngự sử thật sự mất mặt, ngươi là tôn tử của Dương Soái, chỉ dựa vào bản lĩnh đấu võ mồm, xứng đáng sao? Điều dưỡng thân thể cho tốt, luyện tập võ nghệ, mới không phụ bản thân mang họ Dương.
– Dạ, dạ, dạ.
Vành mắt Dương Gia Bảo phiếm hồng, biểu tẩu có trí tuệ không kém gì nam nhân, không, rất nhiều nam nhân cũng không bằng biểu tẩu.
Chớ trách Khương nhị gia luôn nói Dao Dao tốt như thế nào, biểu ca cũng luôn nói, hắn thú được nữ tử tốt nhất làm thê.
Từ phương diện này mà nói, Dương phi hoán tử cũng thành toàn cho biểu ca.
Dương Gia Bảo không biết tiểu thư Hưng Vinh hầu phủ như thế nào, dù nàng xuất sắc hơn nữa cũng không đuổi kịp biểu tẩu.
– Ta đi đọc sách, biểu tẩu.
– Đi đi.
Chờ đến lúc Dương Gia Bảo đi xa rồi, Khương Lộ Dao thở dài một hơi, Nguyễn ma ma hỏi:
– Người cần gì phải nói những lời này với hắn? Nếu hắn hiểu lầm, phải làm sao bây giờ?
– Đem này đó nói cho rõ ràng, về sau mới dễ tính sổ.
Khương Lộ Dao xoa xoa trán, sau khi mang thai cả người không thoải mái, thật vất vả, nàng được trải nghiệm quá trình thai sản.
Tiên lễ hậu binh, luôn là nguyên tắc xử sự của Khương Lộ Dao, đối với Dương Gia Bảo cũng đặc biệt như thế.
( Yul: Tiên lễ hậu binh là trước lễ sau lực. Ý chỉ trước dùng lý sau dùng võ lực.)
Khương Lộ Dao không thể chắc chắn Dương Gia Bảo, sẽ không bị người khác xúi giục.
Chờ đến lúc Dương Gia Bảo suy nghĩ lệch lạc, không hiểu chuyện, nàng lại đúng tình hợp lý trả thù Dương Gia Bảo…Làm như vậy khác gì ngụy quân tử? Ân oán tình thù không phải chơi như vậy.
Đem này nọ nói cho rõ ràng, nếu Dương Gia Bảo nghe theo ai đó, làm ra chuyện sai lầm, Khương Lộ Dao xuống tay cũng không nhẹ, hơn nữa sẽ không bị lương tâm khiển trách.
– Người quá tốt.
– Dương Gia Bảo rất đáng thương, có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, chúng ta được không ít ưu việt từ Dương gia, Dương Soái người nọ…
Khương Lộ Dao dựa vào cái đệm nhắm mắt nghỉ ngơi:
– Khiến người khác cúng bái.
Cúng bái, sùng bái như thần, thân cận không được.
Dương Soái theo đuổi lý tưởng cao thượng, cho dù Khương Lộ Dao hiểu rõ, cũng không thể làm theo.
Cho nên nàng là phàm phu tục tử, Dương Soái là anh hùng quốc gia.
Nếu một quốc gia không có người anh hùng như Dương Soái, cũng rất đáng sợ, Khương Lộ Dao chỉ muốn giúp đỡ hậu nhân của vị anh hùng này, làm chút chuyện có thể làm.
Nguyễn ma ma thở dài một tiếng, đắp chăn mỏng cho thế tử phi, nhìn thế tử phi nhọc lòng chuyện này chuyện kia, thế tử phi đã gầy một vòng.
Lúc này Tần vương phủ phân tranh vừa mới bắt đầu.
Tần vương phi sẽ không cam tâm nhận mệnh.
Chỉ là Nguyễn ma ma không biết thế tử phi đang nghĩ cái gì, giống như không để ý tới Tần vương phi.
Nguyễn ma ma chỉ cầu thế tử phi ít nhọc lòng một chút, bình an sinh hạ nhi tử nối dòng cho thế tử gia.
_______________________________________
Trong nháy mắt, sắp tới ngày Triệu Đạc Dật thành hôn. Thái phi cùng Lễ Bộ vì an bài nghi thức thú thê cho Triệu Đạc Dật lại gặp chuyện khó xử.
Lẽ ra Triệu Đạc Dật là đích tử, hôn phối nghi thức khác biệt thứ tử, nhưng hoàng thượng vẫn chưa ra quyết định chỉ thị, ai cũng không dám đem nghi thức đích tử dùng cho Triệu Đạc Dật, nhưng nếu dùng nghi thức thứ tử cũng không ổn.
Quan viên Lễ Bộ cùng thái phi thương lượng sau một lúc lâu, cuối cùng quyết định dùng hỗn đáp( trộn chung nghi thức nửa đích nửa thứ)
Kết quả vẫn không đâu vào đâu, Triệu Đạc Dật chủ động nói:
– Liền dùng nghi thức thứ tử là được.
– Không được.
Khương Lộ Dao rất ít khi ra mặt phản đối:
– Dù sao nhị đệ cũng là đích tử, mặc kệ hoàng thượng có thừa nhận hay không, ngươi là thân sinh của Dương phi, thân phận đích huyết xác định không sai lầm, tuy nhị đệ có tâm vì thế tử gia mà suy nghĩ, không muốn thế tử gia khó xử, nhưng thế tử gia cũng không phải loại người miễn cưỡng huynh đệ tự hạ thấp thân phận.
Thái phi bị chuyện này nháo đến đau đầu, thật vất vả mới được Triệu Đạc Dật chấp nhận, không ngờ Khương Lộ Dao tới thỉnh an lại tỏ vẻ phản đối, không cao hứng hỏi:
– Này không được, kia không được, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể khiến mọi thứ đều vừa lòng?
Thái phi đem nan đề ném cho Khương Lộ Dao.
Khương Lộ Dao chỉ vì Triệu Đạc Trạch, nàng không muốn hôn lễ vạn chúng chú mục, lại khiến thế nhân nghị luận Triệu Đạc Trạch chiếm cứ địa vị, danh phận, tước vị của đích tử, bức đích tử chân chính chỉ có thể làm thứ tử.
Đừng tưởng những người đó sẽ không nghĩ như vậy.
– Thật ra chuyện này cũng không có gì khó xử, nhị đệ sinh sau thế tử gia, không phải lấy nghi thức thừa kế vương tước, dùng nghi thức đích trưởng tử là được?
Khương Lộ Dao đối với chỉ số thông minh của thái phi không có chút hy vọng, vấn đề đơn giản như vậy, mà cũng khó xử?
Triệu Đạc Dật là đích tử, cũng là đích trưởng tử của Tần vương, dùng nghi thức đích trưởng tử, ai cũng không thể nói ngắn dài, cũng sẽ không thấy bất bình thay hắn.
Tần vương phi sinh hạ nhi tử cũng là đích tử, nhưng so dài so ngắn, so vinh so quý lại không bằng Triệu Đạc Dật.
Đến nỗi Triệu Đạc Trạch, vẫn là Tần vương thế tử, cũng không cần vào lúc này tranh luận đích thứ.
Thái phi vui mừng gật đầu nói:
– Cái này là chủ ý hay, tôn tức quả nhiên suy nghĩ linh hoạt, xử sự công bằng.
– Đa tạ tổ mẫu khen ngợi, tôn tức cũng không có làm cái gì.
Khương Lộ Dao cúi đầu khiêm tốn, Tần vương phi có chút kinh ngạc, vô cùng đơn giản đã có thể hóa giải nan đề, Khương thị quả nhiên lợi hại.
Đám trắc phi đứng sau lưng Tần vương phi cũng chú ý thế tử phi.
Tuy các nàng được sủng ái, nhưng chưa có hài tử, ở vương phủ trừ dựa vào Tần vương ra, cũng phải nhìn xem ai có thể chiếm được quyền to trong vương phủ, ai lợi hại, các nàng sẽ hướng về người đó, Tần vương vẫn không giải quyết được nan đề.
Tuy thế tử Triệu Đạc Trạch có thân phận xấu hổ, nhưng thế tử phi rất lợi hại, không hề thoái nhượng.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, Triệu Đạc Dật thú tiểu thư Hưng Vinh hầu phủ vào Tần vương phủ.
P/s Truyện sắp hoàn rồi nha.
Tiện đây ta cực lực đề cử bộ TTMT và HTCTLTĐ…
Bộ HT… rất hay có vui có buồn là song trọng sinh, ngắn gọn xúc tích là hay đáng đọc, các nàng qua nghía cho ta đỡ bùn nha.