Hỉ đường nến đỏ, y hương tấn cảnh, tràn ngập phú quý.

(Yul: Y hương tấn cảnh miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)

Đám người Hưng Vinh hầu phu nhân mang của hồi môn của tân nương tử đến đây, đều nhìn về phía Khương Lộ Dao, ánh mắt có phần xem kỹ, có người khắc nghiệt chứa vài phần địch ý, tất cả đều vì chuyện hoán tử ở Tần vương phủ.

Khương Lộ Dao cười bình đạm, không hướng về phía trước xem náo nhiệt, cũng không trách cứ Hưng Vinh hầu phu nhân vô lý.

Nàng chỉ nghĩ Hoàn Nương đừng bị đích mẫu cùng các vị đường tỷ muội làm ảnh hưởng.

Vì nàng có thai, thái phi đột nhiên coi trọng Khương Lộ Dao, cố ý sai hai vị ma ma có kinh nghiệm phong phú đến bảo hộ Khương Lộ Dao, bất luận kẻ nào muốn tiếp cận nàng cũng rất khó khăn.

Sau khi Triệu Đạc Dật đem Hoàn Nương vào tân phòng, hắn liền ra cửa đãi khách, thái phi sai người truyền lời, để Khương Lộ Dao trở về nghỉ ngơi.

Khương Lộ Dao cười nói với Hoàn Nương:

– Đệ muội, ta đi trước.

– Tẩu tử đi thong thả.

Tuy Hoàn Nương không thể xuống giường đưa tiễn, nhưng biểu hiện cũng đủ thiện ý cùng tôn trọng.

– Hôm nay là ngày lành của đệ muội, dừng bước, dừng bước.

Khương Lộ Dao đè tay Hoàn Nương, rồi rời khỏi tân phòng.

– Ta nói ngươi cũng thật là, ngươi mới là phu nhân đích tử, cần gì phải cho nàng sắc mặt?

Đường tỷ của Hoàn Nương nói:

– Người ngoài đều nói nàng hiền huệ như thế nào, tốt đẹp như thế nào, nếu thật sự hiền huệ, vì sao hiện tại còn chiếm cứ vị trí thế tử phi? Đại Minh triều vẫn còn đích tử, nhưng lại không có quy củ lập thứ tử. Hiện giờ ai không biết muội phu mới là nguyên phối đích tử? Thân phận của muội phu có địa vị cao hơn các nhi tử còn lại của Tần vương điện hạ, hắn mới là người thừa kế tước vị.

– Đúng vậy, đúng vậy

Các vị đường muội hâm mộ chêm vào:

– Tỷ tỷ không thể bị nàng lừa gạt, ta thấy nàng chính là loại tham lam, mới vừa rồi tỷ tỷ không thấy bộ dạng kiêu ngạo tôn quý của nàng đâu, toàn bộ vương phủ đều phải vây quanh nàng. Thái phi điện hạ chỉ nói một câu, nàng liền cầm lông gà coi như lệnh tiễn, cũng không đứng dậy nghênh đón tỷ tỷ, thể hiện vị trí thế tử phi tôn quý, ta thấy nàng muốn ra oai phủ đầu tỷ tỷ.

Hoàn Nương cúi đầu yên lặng, mũ phượng đè ép nàng không thể ngẩng đầu.

Từ khi chuyện hoán tử tuôn ra, các vị đường tỷ muội không ngừng cổ động nàng tranh đoạt vị trí thế tử phi.

Trước kia các nàng cảm thấy Hoàn Nương gả cho Triệu Đạc Dật cũng không tệ lắm, sau khi Triệu Đạc Dật thành đích tử, các nàng đều cho rằng Hoàn Nương chó táp phải ruồi mới có thể gả cho đích trưởng tử.

Ở Hưng Vinh hầu phủ, có đường muội muốn thay nàng gả cho Triệu Đạc Dật.

Nhưng hiện giờ Hưng Vinh hầu là phụ thân của Hoàn Nương, nếu Tần vương phủ vẫn thực hiện hôn ước, Hưng Vinh hầu không dám dùng nữ nhi khác gả thay, một khi đắc tội với Tần vương, Hưng Vinh hầu không gánh nổi trách nhiệm.

Đừng thấy gần đây thanh danh của Tần vương chẳng ra gì, tài danh cũng không hiện mà lầm, Tần Vương phủ trước sau vẫn là Đại Minh đệ nhất vọng tộc, thái hậu nương nương có tâm giữ gìn Tần vương nhất mạch, cho dù là hoàng thượng vẫn phải niệm tình lão Tần vương, mà khoan dung với Tần vương.

Chuyện hoán tử xảy ra giữa Tần vương cùng Dương phi, đổi lại là phu thê khác thử xem?

Nhẹ thì đoạt tước, nặng thì lẫn lộn huyết thống hoàng thất, sẽ bị tông tộc xoá tên.

– Đa tạ các vị tỷ muội có ý tốt, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Hoàn nương chỉ là thứ nữ dưỡng bên người Hưng Vinh hầu phu nhân, tự biết bản thân không cần so sánh với đường tỷ muội này đó, càng biết đám đường tỷ muội này có tâm tư hâm mộ ghen ghét, nàng cúi đầu xấu hổ nói:

– Tướng công không chịu, thân là thê tử của hắn nào có biện pháp nào? Tam tòng tứ đức chúng ta từ nhỏ đã học, xuất giá tòng phu…Phu quân đối với phu thê thế tử vô cùng tôn trọng, ta cũng chỉ có thể tôn trọng theo, một khi làm chuyện nổi bật, bị phu quân ghét bỏ, ngày tháng sau này ta biết trôi qua như thế nào?

– Hoàn Nương…

– Ta biết các ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta cùng các vị tỷ muội xuất thân bất đồng, ngoan một chút, nghe lời một chút, mới có thể ở vương phủ đứng vững gót chân. Thái phi điện hạ lo lắng thế tử phi mang thai vất vả, ta nào dám nói gì? Hiện giờ trong bụng thế tử phi là tôn tử đầu tiên của Tần vương phủ, thái phi muốn ôm tằng tôn tử đã lâu rồi.

– Ta thấy nàng hoài thai giống như nữ nhi. Hoàn Nương không cần nhụt chí, ngươi nhất định sẽ sinh hạ nhi tử trước nàng.

– Chúng ta đều vì Hoàn Nương mà bất bình, dựa vào cái gì ưu việt này nọ đều để nàng ta độc chiếm?

– Để sau rồi nói.

Hoàn Nương ý bảo bọn tỷ muội nên một vừa hai phải, dù sao nơi này cũng là Tần vương phủ, ở vương phủ lại quang minh chính đại thảo luận thứ tử đích tử, còn phải ở Tần vương phủ  rải muối vết thương?

Chuyện hoán tử không chỉ khiến Tần vương mất mặt mũi, còn khiến cho tôn thất huân quý liệt hầu mất đi quyền lợi thỉnh phong thế tử.

Trước kia bọn họ chỉ cần đem người được chọn làm thế tử dâng lên sổ con cho hoàng thượng, hoàng thượng liền hạ chỉ sắc phong.

Hiện giờ hoàng thượng có quyền chọn ra thế tử, tuy đích thứ khác biệt, nhưng hoàng thượng là người tuyển, đích thứ tử, ấu tử cũng có cơ hội.

Nếu hoàng thượng cố ý ghê tởm ngươi, tuyển nhi tử mà ngươi không thích để kế thừa tước vị, liệt hầu tôn thất sẽ buồn bực chết.

Triệu Đạc Dật thành thân, liệt hầu tôn thất không dám không đến, chỉ là bọn họ tới đây, vẫn treo bộ mặt vô cùng nghiêm túc khó chịu, thật sự không giống tham gia hôn lễ.

Tần vương cũng biết tâm tư của bọn họ, có tâm giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào, hắn chỉ có thể giả bộ hồ đồ, trong lòng càng oán hận Dương phi chơi hắn.

Trước kia Tần vương rất yêu thương Triệu Đạc Dật, hiện giờ phần yêu thương này đã vơi hơn phân nửa.

Cũng may là Triệu Đạc Dật rất giống Tần Vương, nếu không, không biết Tần vương sẽ như thế nào đâu.

Triệu Đạc Dật thân xuyên hỉ phục, bộ dáng văn nhã tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, mặt mày càng giống Tần vương.

Chỉ có đôi mắt là không giống.

Triệu Đạc Dật có khí chất nho nhã, bụng đầy văn thao võ lược, cho dù là người hà khắc cũng không thể có ác cảm với hắn.

Người khác âm thầm nói thầm, không hổ là ngoại tôn của Dương Soái, có người còn nhớ rõ giọng nói và dáng điệu nụ cười của Dương Soái.

Triệu Đạc Dật có dung mạo không giống Dương Soái, nhưng khí chất lại không sai biệt, ở chiến trường, có lẽ hắn chính là một vị nho soái.

Đáng tiếc, hắn khó có thể được hoàng thượng tín nhiệm.

– Các ngươi ai muốn rót rượu cho hắn?

Triệu Đạc Trạch cầm theo bình rượu, ngồi ngay ngắn, nói:

– Cùng ta uống, buông tha hắn.

Hôm nay Triệu Đạc Trạch không mặc triều phục thế tử, cũng không mặc hoa phục, mà là một thân nhung trang, mũ giáp bị hắn ném qua một bên, áo choàng trên vai được cuốn lên, búi tóc có chút hỗn độn, một đôi mày kiếm ngạo khí nhếch lên, đôi mắt đen nhánh đựng đầy khí thế bá đạo.

Nếu Triệu Đạc Dật là một thanh Quân Tử Kiếm, vậy Triệu Đạc Trạch chính là Bá Vương Đao.

Quân Tử Kiếm lấy đức thu phục người, Bá Vương Đao không phục liền chiến, bá đạo vô cùng, cũng mũi nhọn vô cùng.

Lão thần tử nhìn Triệu Đạc Trạch đến  ngây người, quá giống, rất giống lão Tần vương, trước kia chỉ cảm thấy Triệu Đạc Trạch có vài phần giống lão Tần vương, ai ngờ hắn không chỉ có dung mạo rất giống, ngay cả phương thức nói chuyện, hành vi cử chỉ đều cực kỳ giống lão Tần vương.

– Đại huynh…

– Đừng có dài dòng với ta, bọn họ ai muốn rót rượu cho ngươi, phải qua ta trước.

Triệu Đạc Trạch đem bảo kiếm ném lên bàn:

– Đến đây đi, ai đến ta cũng không cự tuyệt.

– A Trạch.

Tần vương nhíu mày, nhìn về phía Triệu Đạc Trạch, ánh mắt tràn đầy phức tạp, hắn thật sự chướng mắt Triệu Đạc Trạch bộc lộ mũi nhọn.

– Không có chuyện gì, nhị đệ thành thân, đại ca cao hứng, phụ vương… Người không cần nhọc lòng vì huynh đệ chúng ta.

Triệu Đạc Trạch túm Triệu Đạc Dật, cười ha hả nói:

– Chúng ta rất tốt, có phải không nhị đệ?

Triệu Đạc Dật cười ôn nhuận, gật đầu tán đồng.

Huynh đệ bọn họ quan hệ thân cận, lại khiến rất nhiều người tới xem náo nhiệt trong lòng vắng vẻ.

Khương nhị gia cùng Vĩnh Ninh hầu ngồi ở bàn tiệc quan hệ thân gia, ngoại tôn của Dương Soái thành thân, Vĩnh Ninh hầu cần phải đến.

– Phụ thân a, dùng bữa, dùng bữa.

Khương nhị gia lấy lòng đem món cá chua Tây Hồ mà Vĩnh Ninh hầu thích nhất, gắp một miếng, nịnh bợ nịnh nọt bỏ vào chén của Vĩnh Ninh hầu, nháy mắt hỏi:

– Phụ thân không thích?

– Thích cái đầu ngươi.

Vì đang ở Tần vương phủ, nếu không Vĩnh Ninh hầu đã đánh hắn nằm một đống.

Mấy ngày trước, Khương nhị gia tìm hiểu tập tính của lão Tần vương, lúc ấy Vĩnh Ninh hầu rất hồ nghi, không phải nhi tử cải trang Dương Soái sao?

Chẳng lẽ nhi tử cũng muốn triệu hồi lão Tần vương?

Vĩnh Ninh hầu sợ Khương nhị gia mệt nhọc, liền đem chuyện mà lão Tần vương không muốn người khác biết nói hết ra.

Hôm nay Vĩnh Ninh hầu nhìn thấy Triệu Đạc Trạch, liền hiểu, hoá ra đôi nhạc phụ tiểu tế này sắm vai người khác đến nghiện rồi, Triệu Đạc Trạch bị Khương nhị gia dạy hư.

– Phụ thân a, ta cũng không thể thời thời khắc khắc đều là Dương Soái. A Trạch cũng có tính tình, chỉ là hôm nay có quá nhiều người muốn xem náo nhiệt, nếu A Trạch không biểu hiện khiến bọn họ á khẩu không trả lời được, không chừng bọn họ sẽ nói A Trạch thế nào đâu.

Khương nhị gia lại đem một khối xương sườn, bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt Vĩnh Ninh hầu, nhỏ giọng nói:

– Hôm nay là ngày đại hỉ, ta nghĩ Dương Soái không cần lên sân khấu, nếu không sẽ gặp nhiều xui xẻo? Huống chi ta đã nói cùng bệ hạ, về sau chuyện gì cũng nghe theo hoàng thượng, ta không dám tự chủ trương.

– Ngươi là Khương nhị gia uy danh hiển hách lại có bản lĩnh này? Bản lĩnh ăn nhậu chơi bời, làm xằng làm bậy của ngươi đi đâu rồi?

– Người quá nhiều, ta đánh không lại. Huống chi ta cũng không thể đánh các vị tân khách thành đầu heo, chỉ là nếu phụ thân giúp ta một phen, phụ tử chúng ta tuyệt đối có thể quét ngang toàn bộ Tần vương phủ, thật ra ta rất muốn cùng phụ thân liên thủ đối địch, đáng tiếc Dao Dao không cho, còn bắt  ta ít gây chuyện.

– Chủ ý là Dao Dao ra?

– Phụ thân a, người còn không hiểu biết nhi tử sao? Sao nhi tử có thể nghĩ ra chủ ý này? Dao Dao dám để cho nhi tử làm cái gì, nhi tử liền làm cái đó.

– Ngươi là phụ thân của Dao Dao.

– Nhi tử đâu có nói Dao Dao là nữ nhi của người khác, phụ thân, ai dám đoạt  Dao Dao của nhi tử, nhi tử sẽ liều mạng với hắn.

Vĩnh Ninh hầu khẽ cong môi, đồ ngu!

Hắn vẫn cảm thán Khương nhị gia không học thành tài, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại không hồ đồ.

Vĩnh Ninh hầu lắc đầu nói:

– Sau khi kính rượu xong, ngươi cùng ta hồi hầu phủ.

– Nhi tử muốn cùng ta tiểu tế vui chơi, đã lâu rồi hắn chưa bồi nhi tử uống rượu.

– Hắn đang hỗ trợ ứng phó khách khứa.

– Không có việc gì, nhi tử ngồi ở một bên, sẽ không có ai đui mù tới tìm A Trạch.

– Ngươi đối với hắn thật tận tâm tận lực.

– Tiểu tế sao, A Trạch đã…

Khương nhị gia nhìn thoáng qua Tần vương ở cách đó không xa:

– Như thế nào cũng phải có người thay phụ thân hắn, đau tiếc A Trạch, tuy nhi tử không có bản lĩnh gì, nhưng đánh nhau uống rượu, ở trước mặt hoàng thượng làm sủng thần vẫn có thể làm được.

– Sủng thần? Ngươi?

Vĩnh Ninh hầu bày ra bộ dạng không thể tin, khi nào Khương lão nhị thành sủng thần?

– Đương nhiên là nhi tử, hoàng thượng cũng thừa nhận rồi.

Khương nhị gia cũng không ngờ hoàng thượng lại thừa nhận, tuy Vĩnh Ninh hầu không cao hứng khi hắn thân cận với hoàng thượng.

Nhưng thân cận với hoàng thượng có rất nhiều ưu việt, Khương Nhị gia cảm thấy vì những ưu việt này đó, cũng đáng giá.

Đến nỗi Vĩnh Ninh hầu cùng Gia Mẫn quận chúa hiểu lầm nhau ba mươi mấy năm, thật ra nguyên nhân chủ yếu là do tính cách của hai người.

Tuy hoàng thượng làm ra chuyện không có đạo đức, nhưng hai vị kia tính tình quá quật cũng đủ sầu người.

Vĩnh Ninh hầu tán đầu Khương nhị gia một cái:

– Ngươi thành thật trở về cùng ta, không được tìm tiểu tế của ngươi uống rượu.

– Phụ thân…

– Ngươi cái gì cũng muốn làm, vậy khuê nữ của ngươi làm cái gì? Lúc này là cơ hội để khuê nữ của ngươi biểu hiện, người cùng tiểu tế của ngươi trôi qua cả đời là Dao Dao, không phải ngươi! Ngươi chỉ là nhạc phụ lại luôn đi theo không phải thêm phiền sao? Cho dù tiểu tế của ngươi hiếu thuận với ngươi, lại có thể như thế nào? Ngươi đừng quên, ngươi có nhi tử, còn có tôn tử.

– Phụ thân thật thông minh.

Khương nhị gia nhếch miệng cười:

– Nhi tử nghe người, không sai người đi hỏi Dao Dao nữa.

– Khương lão nhị…

Vĩnh Ninh hầu thật sự bất đắc dĩ, nói nhẹ không được, nói nặng cũng không xong.