Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
Đường Đường làm sao lại đột nhiên hỏi nàng cái này?
Diệp Oản Oản có chút kỳ quái, suy tư hỏi, “Thế nào Đường Đường, con… không thích vị ca ca áo vàng đó à?”
Tiểu nãi oa biến đổi sắc mặt rất nhiều lần, cuối cùng rốt cuộc hít sâu một hơi mở miệng: “Không có, Đường Đường rất thích.”
Chỉ cần là mẹ yêu thích, hắn cũng sẽ thích.
Diệp Oản Oản mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, biểu tình của Đường Đường làm sao lại cứ như thể…nhẫn nhục phụ trọng *?
*nhẫn nhục lấy đại cục làm trọng.
Sau khi cơm nước xong, Cung Húc không nhịn được nhất định phải đi quầy rượu tiếp tục quẩy, Diệp Oản Oản còn mang theo con nhỏ, không tiện đi uống rượu, liền để cho bọn họ tự chơi đùa, còn mình thì không đi.
Cung Húc dĩ nhiên là không nguyện ý, lại đem địa điểm đổi lại là quán Karaoke.
Diệp Oản Oản thấy Đường Đường dường như cũng muốn đi, nên liền đi cùng với mọi người.
Tầng cao nhất của quán Karaoke.
Tầng trên cùng này chỉ có một bao sương, ngăn cách với bên dưới, tính tư mật rất tốt, sẽ không có ai quấy rầy.
Trong phòng VIP, tên yêu tinh Cung Húc trước sau như một rống như quỷ khóc sói tru.
Diệp Oản Oản đang ngồi bóc hạt dưa cùng hạnh nhân cho Đường Đường ăn, cậu bé một mực ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng. Vô luận mọi người trong phòng cười đùa như thế nào, nhóc cũng không náo không loạn chạy quanh.
Hoàn toàn lật đổ nhận thức của Diệp Oản Oản đối với loại “sinh vật” được – gọi – là trẻ con.
Một bên Hàn Thiên Vũ thuận miệng hỏi, “Cha mẹ của đứa bé này rất bận rộn phải không?”
Diệp Oản Oản nghe vậy, khóe miệng co lại, đâu chỉ là bận rộn, còn rất biết chơi khăm con mình nữa cơ…
Làm gì lại có loại cha mẹ không đáng tin cậy như vậy, một hai không biết trốn đi đâu, bỏ lại con của mình, tên lại còn đặt tùy đặt tiện…
Cùng lúc đó, cửa chính tiệm Karaoke.
Một chiếc Caien màu đen lặng yên không một tiếng động ngừng lại.
Hứa Dịch vội vàng xuống xe, đi vòng qua chỗ ngồi phía sau chuẩn bị mở cửa, kết quả lúc xuống xe bởi vì lòng không bình tĩnh, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống.
“Hứa trợ lý, ngài không sao chứ?” Bác tài trên ghế lái vội vàng hỏi thăm.
“Không có việc gì, không có việc gì…” Hứa Dịch vừa lau mồ hôi vừa nhanh chóng đi mở cửa xe cho ông chủ nhà mình.
Làm sao có thể không có việc gì!!!
Không được!
Chuyện này quá nghiêm trọng!
Coi như là sau chuyện này sẽ chịu phạt, hắn cũng nhất định phải nói một chút cho Oản Oản tiểu thư biết…
…
Trong phòng khách, Diệp Oản Oản đang cùng Hàn Thiên Vũ nói chuyện phiếm, lúc này, điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên.
Tên người gọi đến là Hứa Dịch.
Hứa Dịch làm sao lại vào lúc này gọi điện thoại cho nàng?
Diệp Oản Oản cầm điện thoại di động, dặn dò đối với Đường Đường, “Đường Đường, ca ca đi ra ngoài nhận một cú điện thoại, ngươi ngoan ngoãn, không nên chạy loạn!”
Nhiếp Đường Tiêu, “Vâng ạ.”
“Đi thôi, tôi trông giúp cậu.” Hàn Thiên Vũ mở miệng.
“Cảm ơn!”
Vì vậy, Diệp Oản Oản liền cầm điện thoại di động lên, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Mới vừa rời khỏi bao sương, Cung Húc lập tức ném micro về phía Diệp Oản Oản quấn lấy, “Diệp ca ca, Diệp ca ca, anh đi vệ sinh sao? Tôi cũng muốn cùng đi!”
Diệp Oản Oản vẻ mặt không biết nói gì: “Tôi đi nghe điện thoại!”
Bất quá, Cung Húc vẫn đi theo.
Cung Húc theo sau, lầu bầu hỏi, “Diệp ca, tôi làm sao lại chưa từng nhìn thấy anh đi vệ sinh vậy?”
Diệp Oản Oản: “…” Cái tên này, có cần phải vậy không?
Cung Húc khoác cánh tay của Diệp Oản Oản, “Diệp ca ca, cùng đi, cùng đi thôi!”
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi, “Tôi đi ra nghe điện thoại, cậu tự đi đi, ok? “
Diệp Oản Oản đang lầm bầm, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng.
Kết quả, một giây kế tiếp, ngẩng đầu một cái, liền thấy một người vốn căn bản không có khả năng xuất hiện, lại xuất hiện ở nơi này.
Nam nhân mặc một bộ áo gió màu đen, phong trần tiến tới, quanh thân như mang theo cực hàn phong bạo.
Hành lang an tĩnh trong nháy mắt giống như bị băng tuyết phủ lấy, trời đất tối sầm…
———————–
* Nhẫn nhục phụ trọng: (maxreading) Ý của câu thành ngữ này là chỉ người nhịn nhục gánh vác trọng trách.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam Quốc chí – Ngô chí- Truyện Lục Tốn”.
Năm 221 công nguyên, Lưu Bị kéo quân sang đánh nước Ngô để chiếm lại Kinh Châu, báo thù cho Quan Vũ. Vua Ngô Tôn Quyền đã cử Lục Tốn làm đại đô đốc dẫn 50 nghìn quân ra nghênh chiến.
Đầu năm sau, quân của Lưu Bị tiến vào Di Lăng (Tức Nghi Xương tỉnh Hà Bắc ngày nay) và đóng quân ở bờ nam sông Trường Giang. Lục Tốn thấy quân Thục đã chiếm cứ địa hình có lợi, mới dàn quân ra để tiến hành phòng thủ. Các tướng lĩnh thấy vậy đều cho Lục Tốn nhát gan. Lục Tốn đã cho mời họ đến rồi nói rằng: “Lưu Bị là anh hùng trong thiên hạ, ngay đến Tào Tháo cũng sợ khiếp vía. Nay Lưu Bị tiến quân sang đánh ta. Tôi tuy là một thư sinh tài hèn sức yếu, nhưng được chúa thượng phong chức đại đô đốc chỉ huy quân đội, nên tôi phải làm sao cho xứng đáng với trọng trách của mình. Tôi biết các ông khó chịu khi phải nghe lệnh tôi, thậm trí có người còn chế nhạo tôi, tôi có thể nhẫn nhục vì trách nhiệm của mình. Nhưng các ông cũng phải biết quân lệnh như sơn, ai làm trái lệnh sẽ bị trừng trị, mong các ông chớ có vi phạm “. Các tướng nghe vậy đều khiếp sợ. Do đó, quân Ngô đã kiên trì cố thủ đến bảy tám tháng, khi thấy quân Thục tỏ ra mệt mỏi mới dùng kế hỏa công tiến đánh, cuối cùng giành được thắng lợi.